"Quả nhiên cuối cùng vẫn yêu cầu đến Hùng ca tôi rồi, Tiểu Dương, lần này anh tìm đúng người rồi đấy. Nói thử xem lần này anh đã chuẩn bị bao nhiêu vốn cho Hùng ca tôi rồi? Tôi hứa sẽ cho bên kia thua đến khuynh gia bại sản, quỳ xuống cầu xin tôi.”
Hùng Văn Văn đột nhiên đứng dậy ưỡn ngực tự hào.
Vương Bân nói:
"Trong tài khoản công ty không còn bao nhiêu tiền, chỉ có mấy chục triệu thôi."
"Sao? Chỉ còn một ít như vậy thôi. Lúc tôi đi vẫn còn mấy tỷ cơ mà, rốt cuộc các ông tiêu tiền như thế nào thế?”
Giang Diễm lập tức mở to hai mắt, không thể tin được.
Cô ấy là một kế toán, cô ấy đã quản lý tài khoản của công ty và tài khoản cá nhân của Dương Gian trước khi về quê.
Vương Bân trở nên im lặng.
Lúc này, Dương Gian xua tay nói:
"Chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi. Thua thì thắng về là được mà, không phải chuyện gì to tát. Vì đối thủ đã vào sân từ sớm nên chúng ta cũng chuẩn bị xuất phát thôi. Nửa tiếng nữa là đủ cho bên kia chuẩn bị sẵn sàng."
"Không tồi, đã đến lúc A Vĩ con thể hiện rồi, cha, cha phải nhìn cho kỹ và xem con cứu cha khỏi phá sản như thế nào."
Trương Vĩ đứng lên. Lúc này, hắn rất có khí lực, có cảm giác như là cao thủ ra tay vậy.
“Dù sao thì cha cũng không trông cậy vào con nhiều.”
Trương Hiển Quý liếc nhìn hắn.
“Bắt đầu hành động thôi, tối nay mọi người chơi vui vẻ một chút.”
Dương Gian nói.
Rất nhanh, cả nhóm rời quán trà Tân Ký và đi đến trung tâm giải trí Đại Hưng ở phía bên kia đường.
Trung tâm giải trí tráng lệ với ánh đèn rực rỡ, dòng xe nườm nượp, mọi người trong đó đều ăn mặc đẹp và có rất nhiều tuấn nam mỹ nữ ra vào.
Dương Gian và những người khác đi bộ vào trung tâm giải trí Đại Hưng, đến nơi để đổi điểm.
"Một người có hai triệu điểm. Thắng thì tính là của mình, thua thì tính là của tôi."
Hắn đã đưa ra một số lợi ích cho một số nhà quản lý và giám đốc điều hành.
“Cảm ơn giám đốc Dương.”
Giang Diễm nhếch môi khó chịu vì tiền phải được lấy từ túi riêng của Dương Gian.
“Còn tôi thì sao, tôi chắc chắn không chỉ có vậy đúng không.”
Trương Vĩ nói.
“Hùng ca cũng cần được đối xử đặc biệt.”
Hùng Văn Văn cũng nói ngay.
Dương Gian nói:
“Hai người phải đặc biệt hơn một chút, Giang Diễm, đưa ví cho tôi.”
“Cậu muốn ví để làm gì?”
Giang Diễm lấy ví của cô ấy ra.
Sau khi Dương Gian mở nó ra, hắn đưa cho mỗi người một nghìn nhân dân tệ:
"Hai người chỉ có từng đây tiền."
"Cái gì? Chỉ một nghìn thôi? Tiểu Dương, anh có nhầm lẫn gì không thế? Mỗi người họ đều có tới hai triệu.”
Hùng Văn Văn nói.
Dương Gian nói:
"Họ tham gia, khả năng thua là tương đối cao. Còn cậu nhất định phải thắng. Một nghìn nhân dân tệ đã là rất nhiều rồi. Nếu không phải số tiền quá nhỏ sẽ không thể đổi điểm, tôi nghĩ chỉ cần cho cậu mười tệ là đủ rồi. "
"Nếu anh đã nói vậy, một ngàn nhân dân tệ thì một ngàn nhân dân tệ. Dù sao, cuối cùng thì Hùng ca tôi vẫn sẽ thắng."
Hùng Văn Văn gật đầu chấp nhận một nghìn điểm.
Trương Vĩ thấp giọng nói:
"Nếu là như vậy thì tôi chỉ cần một trăm điểm."
"Đừng có khoác lác, anh nghĩ anh là tôi à?"
Hùng Văn Văn khinh thường:
"Đến lúc thua thì đừng có lén lút đi mượn tiền nha."
"A Vĩ tôi chỉ cần một trăm tệ là đủ để khiến bên kia khuynh gia bại sản rồi.”
Trương Vĩ cũng rất tự tin:
"Trừ khi bên kia gian lận. Nhưng họ nhất định không có gan làm như vậy. Nếu họ dám làm thế, đại ca sẽ giết chết họ."
"Tôi sẽ lặng lẽ đứng đây nghe anh khoác lác, đợi đến lúc anh bị vả mặt nhưng có thua cũng không sao. Dù sao thì cuối cũng phải dựa vào Hùng ca tôi.”
Hùng Văn Văn nói.
Khi nói chuyện, Dương Gian và những người khác đã đổi xong điểm.
Vương Bân, Trương Hiển Quý và những người khác đều có hai triệu điểm, đánh chơi chơi, tham gia một chút.
Hùng Văn Văn và Trương Vĩ mỗi người có một nghìn điểm.
Dương Gian không có hứng thú nên không tham gia.
"Cậu không chơi thì tôi cũng không chơi. Tôi chỉ có một ít tiền làm vốn riêng, tôi không muốn thua sạch đâu."
Giang Diễm nói.
“Cô có thể đi theo Hùng Văn Văn, để nhóc Hùng dẫn cô đi chơi.”
Dương Gian nói.
Giang Diễn nghe vậy, hai mắt sáng lên:
“Đúng vậy, sao tôi không nghĩ tới nhỉ.”
Sau đó, cô cũng đi đổi mười nghìn điểm.
Không phải là không có tiền, mà là bởi vì Giang Diễm nhát và muốn thử trước, nhỡ Hùng Văn Văn dự báo có sai sót thì sao, thế thì không phải là tự mình đào hố cho mình à?
Cứ an toàn một chút là tốt.
“Đại ca, vậy tôi đi trước đây, hẹn gặp lại sau.”
Lúc này Trương Vĩ có chút hưng phấn, hùng hổ xông vào trung tâm giải trí với một trăm điểm, nhanh chóng biến mất.
Trương Hiển Quý nói ngay:
"Dương Gian, nó cứ như vậy chạy mất rồi, liệu có an toàn không?"
"Sẽ không đâu, tôi sẽ trông chừng cậu ấy. Đừng lo, mục đích khi tôi không tham gia chơi là muốn chắc chắn rằng sẽ không có ai gây rắc rối.”
Dương Gian nói.
“Vậy thì tốt rồi.”
Trương Hiển Quý an tâm.
"Ai muốn theo Hùng ca tôi? Tôi hứa sẽ cho mấy người phát tài."
Hùng Văn Văn đảo mắt và quyết định tuyển một nhóm đàn em đi theo mình.