Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2604 - Chương 2604: Đánh Cược

Chương 2604: Đánh Cược

“Tổng bộ sẽ không cho phép đội trưởng Dương làm chuyện như vậy.”

Ông chủ Hà nghiêm nghị nói.

"Ông còn biết tổng bộ cơ à? Không tệ, nắm rõ thông tin, vậy ông có thể đi báo cáo chuyện này với tổng bộ, xem người của tổng bộ đến đây giải quyết tôi hay giải quyết ông? Ông chủ Hà, đừng phạm sai lầm, là các người chọc tức tôi trước. Người bình thường thì cứ thoải mái làm một người bình thường. Nhưng ông đã bước chân vào giới này thì cũng nên gánh chịu nguy hiểm tương ứng."

"Tôi không giải quyết ông khi vừa gặp mặt, cũng coi như là kiềm chế. Hơn nữa ông còn có thời gian đáp lại, muốn sống sót thì phải thẳng chúng tôi."

Dương Gian nặng nề gõ vào ghế ngồi, vẻ mặt rất lạnh lùng.

Lúc này ông chủ Hà đã toát mồ hôi lạnh, bấy giờ ông ta mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Tên Dương Gian này hoàn toàn không có ý định đòi tiền, lần này hắn đến thành phố Đại Úc là vì muốn mạng của mình. Vừa rồi ông ta còn ngây thơ tưởng rằng cho một ít tiền là có thể giải quyết vấn đề, mà hiện tại sự việc lại đi theo hướng xấu nhất.

Điều này chắc chắn cũng phù hợp với phong cách của những người trong giới linh dị.

Có điều ông chủ Hà không ngờ đến ông ta làm chủ nhà cả đời nhưng lần này lại đến lượt người khác nắm quyền chủ nhà.

“Đội trưởng Dương, thương lượng lại chuyện này nhé, đừng làm khó như thế. Mọi người đều là người làm ăn, sao phải làm vậy chứ?”

Tiền Tín vẫn làm người giảng hòa cho đôi bên, không ngừng thuyết phục Dương Gian xua tan suy nghĩ của mình.

Nhưng lời nói của hắn vẫn chưa kết thúc.

Đột nhiên, cơ thể của Tiền Tín cứng lại, hắn cảm thấy có dị vật trên ngực mình, một cơn lạnh thấu xương ngay lập tức tràn khắp cơ thể hắn. Sau đó hắn nhìn thấy một bàn tay đen và lạnh từ từ đưa ra từ cổ áo của mình rồi bóp lấy cổ hắn với sức mạnh khủng khiếp, như thể hắn muốn bẻ cổ mình.

Trong tích tắc, một cảm giác ngột ngạt và sợ hãi dâng lên trong lòng hắn.

Lúc này Tiền Tín mới mở to mắt, kinh hãi nhìn lòng bàn tay quái dị đáng sợ của người chết trên cổ mình, trong lòng không khỏi run rẩy.

Đây là.... quỷ?

"Các người muốn kiếm tiền nhưng tôi thì không. Đừng mắc sai lầm."

Dương Gian nhìn chằm chằm vào hắn.

Nhìn vào bàn tay khủng khiếp trên cổ của Tiền Tín, sắc mặt ông chủ Hà hơi tái nhợt, khí sắc rất xấu, hắn biết đây là sức mạnh linh dị của Dương Gian, một khi đã sử dụng nó thì sẽ không khác gì lệ quỷ giết người.

Người bình thường không thể chống trả khi đối mặt với loại sức mạnh của lệ quỷ này.

"Vì đội trưởng Dương nhất quyết muốn làm điều này nên tôi chỉ có thể bỏ hết tất cả để theo đội trưởng Dương. Tôi chỉ mong đội trưởng Dương có thể giữ lời hứa, chuyện khác tính sau."

Lúc này, ông chủ Hà đã bình tĩnh lại và quyết định đánh cược một lần.

Ông ta không có lựa chọn.

Bởi vì Dương Gian có khả năng giết họ bất cứ lúc nào, ông ta chỉ có thể chơi theo các quy tắc của Dương Gian.

"Tất nhiên, tôi sẽ giữ lời hứa. Đây chỉ là một cuộc cá cược. Nếu các người thắng cũng chẳng sao, nếu thua, hôm nay cứ để lại mạng ở đây."

Dương Gian nói.

"Như vậy thì tôi xin đi trước. Trung tâm giải trí Đại Hưng của tôi ở phía đối diện. Đội trưởng Dương chức không bị lạc đâu nhỉ, tôi đợi đội trưởng Dương ở đó."

Thái độ của ông chủ Hà cũng đã thay đổi, bây giờ ông ta có một chút cứng rắn, ông ta rời đi với vệ sĩ và trợ lý của mình.

Bây giờ đã xé rách mặt, không cần tỏ thái đỗ tốt, cũng không sợ Dương Gian đột nhiên ném đá giấu tay, dù sao cũng đã nói ra quy tắc rồi.

Dương Gian không nói gì, chỉ ngầm thừa nhận việc ông chủ Hà và những người kia rời đi.

“Đại ca, tên này đột nhiên trở nên chảnh như vậy, cứ chặn họ ở đây là được, chúng ta chơi xong thì thả họ đi. Để họ đi đơn giản như vậy, sau này họ nhất định sẽ cho người báo thù.”

Lúc này, Trương Vĩ nói.

"Cậu cũng biết đối phương sẽ gọi người, mà tôi chỉ muốn đối phương gọi người đến, không gọi người thì sao lôi được kẻ phía sau lưng ra."

Dương Gian nói:

"Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là những người đứng sau họ sẵn sàng đứng ra bảo vệ họ. Nếu họ chỉ là một đứa con bị bỏ rơi thì hôm nay họ chắc chắn sẽ thua. Tôi sẽ xử lý chuyện này như một việc bình thường."

"Cuối cùng thực sự nhằm vào tôi hay chỉ là một sự hiểu lầm, nó phụ thuộc vào việc lần này tôi thắng hay thua."

Trương Vĩ:

"Vậy cậu biết cá cược à? Có thể thắng bên kia tám trăm triệu à? Đừng đùa, tôi còn không biết năng lực của cậu chắc, cậu còn chưa từng thắng một trận cờ tỷ phú đâu."

"Không. Tôi không biết cá cược mà tôi cũng không cá cược. Tôi không hứng thú với thứ này chút nào."

Dương Gian nói.

“Thế mà cậu còn nói muốn đánh cược với họ.”

Trương Vĩ nói.

Dương Gian nói:

"Tôi không chơi, cậu và Hùng Văn Văn, hai người sẽ lên chơi."

Bình Luận (0)
Comment