Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2603 - Chương 2603: Một Trăm Triệu Một Mạng

Chương 2603: Một Trăm Triệu Một Mạng

Dương Gian hỏi:

"Nếu không cược tiền thì cược cái gì?"

"Đặt cược bằng điểm, một trăm nhân dân tệ, một trăm điểm."

Ông chủ Hà nói.

“Đổi bề ngoài thôi nhưng bản chất vẫn vậy.”

Dương Gian nói.

Lúc này, Giang Diễm đi tới, nói nhỏ:

"Không giống nhau. Tiền của cậu có thể đổi điểm nhưng điểm của ông ta không thể đổi thành tiền. Nói như vậy, cho dù cậu có thắng bao nhiêu, chỉ cần vượt quá phạm vi quy đổi, họ có thể từ chối đổi nó. Đây là đang chơi xấu cậu mà."

Ông chủ Hà nghe thấy lời của Giang Diễm nhưng ông ta giả vờ như không nghe thấy và không nói gì.

Bây giờ nói trước vì sợ đến lúc đó Dương Gian sẽ lật lọng, xong chuyện mới nói, thì thực sự có vẻ như đang lừa gạt người ta.

“Thú vị nhưng không thành vấn đề.”

Dương Gian vuốt cằm.

Đây là cái gọi là quy tắc.

Chơi trên địa bàn của người khác, tuân theo các quy tắc của người khác sẽ không bao giờ giành chiến thắng.

Vì vậy, Dương Gian không thích điều này cho lắm.

Nhưng từ trước tới giờ, Dương Gian không thích tuân theo quy tắc của người khác.

Lúc này, mùi máu đã tràn ngập quán trà Tân Ký.

Mấy tên vệ sĩ ngồi phía sau trên người đã bê bết máu, không kìm được cơn đau cào xước da, lúc này mới bắt đầu rên lên vì đau nhưng không dám dừng lại.

Vì cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc.

Cả ông chủ Hà và Dương Gian đều không lên tiếng ngăn cản.

Bữa ăn vẫn diễn ra, nhưng trong quán trà nhỏ đã có mùi máu tanh.

Lúc này, làn da của đám vệ sĩ mà ông chủ Hà dẫn tới đã bong tróc, máu tươi chảy ròng ròng, đau đớn đến mức gần như ngất đi nhưng họ vẫn không dám dừng lại, dùng thìa inox chà xát từng chút một để xóa bỏ hình xăm trên da.

Và nguyên nhân của việc này chỉ là do vừa rồi có một vệ sĩ đã vô thức rút súng ra.

Ông chủ Hà cũng không ngăn cản, ông ta biết nếu Dương Gian không dạy cho họ một bài học thì người gặp nguy hiểm chính là ông ta.

Hơn nữa loại thương tích này không gây tử vong, chỉ cần trở về lại đến bệnh viện điều trị một chút là được.

"Sức chịu đựng của ông cũng khá tốt, ông là một người hung hãn nhưng đến bây giờ ông vẫn không nói một lời, nhưng người càng tàn nhẫn với mình thì cũng càng tàn nhẫn với người khác. Tôi thực sự sợ họ đột nhiên sẽ rút súng ra nã một phát giết chết tôi. Ngồi với những kẻ nguy hiểm như này thì tôi phải có nhiều dũng khí lắm đấy.”

Dương Gian uống cạn ly trà sữa nóng hổi vừa mang tới, liếc nhìn ông ta một cái.

"Trong tay họ chỉ là đồ chơi, không có tác dụng gì với đội trưởng Dương, đội trường Dương làm gì phải chấp nhặt với họ chứ? Tốt hơn hết là để họ ra ngoài đi dạo, ở lại đây cũng vướng víu."

Ông chủ Hà nói.

Dương Gian nhìn ông ta rồi nói:

“Ông muốn tôi tha cho họ à? Cũng được thôi nhưng tôi nghĩ làm việc gì cũng phải công bằng. Vừa rồi ông chủ Hà không phải nói muốn mời tôi đến trung tâm giải trí của ông chơi à? Thế này nhé, tôi cũng thêm một quy tắc, nếu ông chủ Hà có thể làm tôi thua một trăm triệu điểm tích lũy thì tôi sẽ bỏ cho các người."

"Vậy nếu không thể thì sao?"

Vẻ mặt của ông chủ Hà thay đổi.

Dương Gian nói:

"Nếu như tôi thắng một trăm triệu điểm tích lũy, vậy thì mong ai đó trong đám các người biến mất khỏi thế giới này luôn. Một trăm triệu, một cái mạng, tôi thấy vụ đánh cuộc này rất công bằng, ông chủ Hà thấy thế nào? Đúng rồi, tôi quên nhắc nhở ông chủ Hà một câu, mạng của ông cũng ở trong đó.”

"Cái gì?"

Ông chủ Hà tức khắc vừa sợ vừa giận, lập tức đứng lên.

"Đội trưởng Dương, tôi đã nể mặt cậu rất nhiều, cậu làm như vậy có phải là hơi quá đáng rồi không?"

Dương Gian tỏ vẻ thờ ơ và nói:

"Quá đáng? Ông lừa một phát mười mấy tỷ của chúng tôi, làm cho một số người trong chúng tôi phá sản. Như vậy không quá đáng à? Theo tôi biết thì có không ít ông chủ táng gia bại sản ở trung tâm giải trí của ông mà nhảy lầu, sao lúc đó ông không thấy quá đáng?”

"Có chơi có chịu, lời này là ông nói."

Ông chủ Hà đột nhiên thay đổi sắc mặt:

"Đội trưởng Dương, cậu nhất định phải chơi lớn thế này à?"

“Ở địa bàn của ông thì ông là chủ nhà, họ phải tuân theo quy tắc của ông nhưng ở đây tôi là chủ nhà, ông phải tuân theo quy tắc của tôi. Đừng để tôi phát hiện ông gian lận, nếu không trò chơi sẽ kết thúc, tôi sẽ trở mặt, khiến cho tất cả các người đều biến mất, bao gồm cả ông.”

Nói xong, Dương Gian chỉ vào người lái buôn Tiền Tín.

Vẻ mặt của Tiền Tín đột ngột thay đổi, cả người trở nên căng thẳng, cố nặn ra một nụ cười nói: "Đội Dương, mọi người có nên giải quyết vấn đề hay không, tại sao phải bận tâm?"

Vẻ mặt của Tiền Tín đột ngột thay đổi, toàn thân căng thẳng, cố nặn ra một nụ cười nói:

"Đội trưởng Dương, mọi người nên giải quyết ân oán, sao phải đi đến bước đường này?"

"Cũng không phải trở mặt, nếu có thể đánh thắng tôi thì tất nhiên sẽ không sao."

Dương Gian nói:

“Vừa rồi tôi đã để ý, các người ở đây có tổng cộng tám người. Tối nay ông chủ Hà phải thắng tôi tám trăm triệu thì chuyện này mới coi như kết thúc. Ngược lại, nếu tôi thắng tám trăm triệu, thế thì tôi cũng lấy làm tiếc."

---

ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (FULL): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống

Bình Luận (0)
Comment