Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2602 - Chương 2602: Không Thích Hình Xăm, Phải Xóa

Chương 2602: Không Thích Hình Xăm, Phải Xóa

Ông ta chưa ngu ngốc đến mức lấy cao ốc làm việc của một đội trưởng.

Chỉ cần có ảnh hưởng lớn hoặc liên quan đến một số nhân vật đặc biệt, họ sẽ bỏ cuộc.

Nói cho cùng, làm ngành này vốn dĩ chính là thứ không thể đem lên bàn cân, nếu rắc rối quá nhiều mà ảnh hưởng không tốt thì chắc chắn sẽ phải dọn dẹp sạch sẽ.

"Nói hay chưa nói qua bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi. Điều quan trọng là Dương Gian đã đến. Tôi không còn kiểm soát được những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi hy vọng ông chủ Hà hiểu."

Trương Hiển Quý nói. Ông chủ Hà trở nên im lặng.

Lúc này Tiền Tín đã thay đổi chủ đề và nói:

"Nhắc đến đội trưởng Dương, tại sao vẫn chưa thấy cậu ấy? Cậu ấy sẽ đến hôm nay chứ? Tôi rất mong được gặp cậu ấy."

"Không, anh sẽ không mong đợi được gặp tôi đâu."

Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, không ai để ý tới. Bên cạnh chiếc bàn này, một người lặng lẽ ngồi đó, rồi bình tĩnh nhìn qua bên đây.

Đây là một thanh niên xanh xao, trông khoảng hai mươi tuổi. Đôi mắt của hắn lạnh lùng và sắc bén. Toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo. Điểm nổi bật nhất là con mắt thứ ba trên trán. Đó là một con mắt ma quái màu đỏ tươi và kỳ dị, lúc này đang không an phận mà chuyển động, nhìn xung quanh.

Ừm?

Sự xuất hiện của hắn đã khiến Tiền Tín, ông chủ Hà và một số vệ sĩ khác của ông ta bị sốc.

Dương Gian ngồi ở đó, khẽ liếc nhìn người vệ sĩ:

“Ông chủ Hà, đây là người của ông?”

“Đúng, là vệ sĩ của tôi.”

Sau lưng ông chủ Hà toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Khi nào?

Cái tên Dương Gian này xuất hiện ở quán trà Tân Ký từ khi nào vậy, vừa mới xuất hiện ư? Không, có vẻ như không phải, như thể hắn đã ngồi ở đó suốt, trước đó chúng ta không hề để ý đến sự tồn tại của hắn ở đây, chỉ phát hiện ra sau khi hắn vừa mở miệng nói chuyện.

“Nếu khách đến ăn tối, có lý do gì để khách mang theo vũ khí?”

Dương Gian nói. Ông chủ Hà ngay lập tức nói:

"Đội trưởng Dương đừng hiểu lầm. Họ có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của tôi khi tôi ở bên ngoài. Họ sẽ không mang vũ khí đến bữa tiệc của đội trưởng Dương. Tôi sẽ để họ rời khỏi đây."

"Đến thì cũng đã đến rồi, ngồi xuống uống chút gì đó."

Dương Gian nói.

"Cảm ơn đội trưởng Dương."

Nhưng sau đó Dương Gian nói lại:

"Tôi nhớ rằng có quy định ở thành phố Đại Úc rằng không được phép sở hữu vũ khí tư nhân. Điều này là bất hợp pháp. Ông chủ Hà có lẽ không phải không biết chuyện này nhỉ. Hơn nữa vệ sĩ của ông trông không giống người đứng đắn. Họ có rất nhiều hình xăm trên cơ thể. Tôi không thích loại người này."

Mặt ông chủ Hà biến sắc, ông ta không biết trả lời như thế nào.

Nhưng trong thâm tâm ông biết rằng chính Dương Gian đang muốn đánh đòn phủ đầu với mình.

Dương Gian tiếp tục:

"Nhưng tôi cũng rất nể mặt ông chủ Hà. Tôi sẽ không truy cứu chuyện này song hình xăm trông rất chướng mắt, xóa nó đi cho tôi."

"Có nghe thấy đội trưởng Dương nói gì không, cho mấy anh một cơ hội để xóa sạch những hình xăm đó ngay bây giờ.”

Ông chủ Hà thấp giọng.

“Dùng cái này lau sẽ nhanh hơn.”

Dương Gian thản nhiên nắm lấy một vài chiếc thìa bằng thép không gỉ ở bàn bên cạnh ném cho họ.

Một vài vệ sĩ sửng sốt nhưng vẫn nghiến răng, cầm thìa, dí vào, từng người một cạo từng chút một, từng chút một. Da chảy máu nhưng họ phải chịu đựng cơn đau dữ dội và tiếp tục.

“Chúng ta hãy nói tiếp chủ đề trước.”

Dương Gian nói một cách trống rỗng.

Lúc này ông chủ Hà mới tỏ ra hài lòng:

"Đội trưởng Dương, tôi thực sự không biết về cao ốc Thượng Thông. Cho tôi một cơ hội được không? Hai tỷ, coi như xin lỗi đội trưởng Dương."

"Tôi không hứng thú với tiền. Nói thật, tiền chỉ là một con số trong mắt tôi. Nếu tôi muốn, hàng tỷ, hàng chục tỷ đều có thể kiếm được."

Dương Gian lạnh lùng nói:

"Nhưng tôi nghe nói ông chủ Hà rất thích đánh bạc. Tôi nghĩ mọi việc ở bàn chơi bạc nên được giải quyết ở bàn chơi. Hôm nay, ông chủ Hà cũng có thể mời chúng tôi đến chơi tại chỗ của ông một lần nữa. Bất kể chúng tôi thắng hay thua, chuyện giữa chúng ta sẽ kết thúc. Thế nào?"

Vẻ mặt của ông chủ Hà lập tức trở nên nghiêm nghị, ông ta không vội đồng ý:

"Đội trưởng Dương muốn chơi thì đương nhiên tôi rất hoan nghênh, nhưng..."

"Cứ quyết định vậy đi."

Dương Gian vỗ vai ông ta, ngắt lời.

Tiền Tín ngay lập tức nói:

"Ông chủ Hà, mọi người vốn dĩ đều là hiểu lầm. Anh nên chơi với đội trưởng Dương. Nếu hiểu lầm được giải quyết, sau này mọi người vẫn có thể làm bạn."

Ông chủ Hà nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Tiền Tín, là cố ý thua hết tất cả số tiền mình đã thắng được trước đó để cho Dương Gian kiếm lời, dù sao thì việc đích thân xin lỗi này quả thực là có chút coi thường người ta.

"Được rồi, đội trưởng Dương muốn chơi thì tôi dẫn đội trưởng Dương đến chơi, nhưng mà sòng bạc của tôi là kinh doanh nghiêm túc, không cược tiền, dù sao thì cược tiền là không được phép."

Bình Luận (0)
Comment