Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2601 - Chương 2601: Xóa Nợ Giải Hòa

Chương 2601: Xóa Nợ Giải Hòa

Lúc này trên mặt ông ta không vui lắm nhưng vẫn nặn ra một nụ cười:

"Hai vị, lời của cậu ta nói không sai, có việc gì cứ ngồi xuống thương lượng, không cần thiết phải tổn thương hòa bình chỉ vì một ít tiền, tôi cũng thật lòng muốn đầu tư vào công ty của hai vị nhưng không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra giữa chừng.”

"Được rồi, đừng nhắc tới chuyện trước đây nữa. Hình như hai người tới đây có dẫn theo khách quý? Không giới thiệu cho chúng tôi à?"

Trương Hiển Quý nói:

"Không phải khách quý gì, đều là giám đốc điều hành cấp cao của công ty chúng tôi. Nhàn rỗi nên họ đến để đi du lịch và xem qua một chút. Đúng rồi, đây là Giang Diễm, kế toán riêng của đội trưởng Dương."

Ông ta tập trung giới thiệu về GIang Diễm.

Bởi vì thân phận của Giang Diễm khác với mọi người.

"Cô Giang, chào cô, không ngờ đội trưởng Dương lại có một cô kế toán riêng trẻ đẹp như vậy, thật sự là đáng ghen tị. Nhưng tôi tin cô Giang không chỉ trẻ đẹp mà còn có tài năng hơn người. Điều tôi ngưỡng mộ nhất là khả năng và vẻ đẹp của cô Giang.”

Tiền Tín mỉm cười và đưa tay ra.

Giang Diễm hơi mỉm cười, cũng không đưa tay ra:

"Tôi cũng chỉ đến xem một chút, anh Dương sẽ tới sau."

Tiền Tín cũng không cảm thấy xấu hổ, hắn rút tay về và nói:

"Tôi ngưỡng mộ đội trưởng Dương từ lâu nhưng tiếc là tôi chưa bao giờ gặp được cậu ấy. Hôm nay tôi rất vinh dự khi được mời bởi đội trưởng Dương."

"Tôi cũng muốn gặp đội trưởng Dương trong lời đồn."

Ông chủ Hà cũng nói:

"Dù không phải là người trong giới linh dị nhưng tôi vẫn rất ngưỡng mộ những người như đội trưởng Dương."

Bọn họ vuốt đuôi ngựa và làm dịu bầu không khí khá nặng nề này.

Theo suy nghĩ của bọn họ, sau khi lừa Vương Bân và Trương Hiểu Quý thì lẽ ra cả đời không thể gặp nhau, dù sao thì gặp lại kẻ thù chắc chắn rất khó chịu.

Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mới vài ngày trôi qua lại phải xuất hiện vì lời mời mạnh mẽ của Dương Gian.

Rốt cuộc lần này không đến thì sẽ phải nhận lấy sự trả thù của Dương Gian.

Vấn đề này vẫn có thể giảng hòa.

“Mọi người ngồi đi, chỗ này hơi nhỏ, mong các vị bỏ qua, mời hai vị.”

Trương Hiểu Quý ra hiệu.

Tiền Tín, ông chủ Hà và một vài đồng nghiệp khác đã ngồi xuống nhưng họ lại ngồi cùng bàn với Vương Bân và Trương Hiển Quý, họ nhìn nhau, đều có chút sự thù địch được che đậy, rõ ràng là không hài hòa như bề ngoài.

“Ông chủ, mang cho mọi người một ly trà sữa nóng, lần này tôi mời.”

Có người lớn tiếng nói, mọi người vừa nhìn đã phát hiện là Trương Vĩ biểu hiện muốn đãi khách.

"Ngoài ra, cho tôi thêm ba cái bánh dứa và hai cái bánh trứng."

Sau đó, hắn không ngần ngại tự gọi thêm đồ ăn cho mình.

Tiền Tín nhìn qua một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, mỉm cười:

"Giám đốc Trương, giám đốc Vương, theo ý kiến của tôi thì nên oan gia nên giải không nên kết. Mọi người đều biết rõ chuyện lần này, bây giờ mọi người đều có mặt, tốt hơn hết là nên đề cập một ít điều kiện, thương lượng một chú, giải quyết vấn đề này, ngài thấy thế nào?"

Ông chủ Hà lập tức tiếp lời:

"Giám đốc Trương, chuyện này quả thực là hiểu lầm, hơn nữa có chơi có chịu, các ông cũng không có gì để nói. Nếu mọi người thua lỗ đều đến tìm tôi tính sổ thì sao tôi làm ăn được nữa? Lần này đội trưởng Dương ra mặt, tôi cho đội trưởng Dương mặt mũi, để bày tỏ thành ý, tôi có thể xóa hết số nợ của các ông và trả lại 40% số tiền. Ngoài ra, tôi sẽ rót thêm một tỷ vào công ty hai ông với tư cách riêng để thể hiện tình bạn, được chứ?"

Vẻ mặt của Trương Hiển Quý và Vương Bân khẽ thay đổi.

Ông chủ Hứa tính toán rất rõ ràng, trước sau gì một cũng trả lại gần hết, hơn nữa còn tự lo cho mặt mũi của mình, nói là rót vốn một tỷ nhưng thực ra là tặng không.

“Ông chủ Hà hình như đã hiểu lầm một chuyện."

Trương Hiển Quý cười nhẹ:

"Không phải là chúng ta thua cay quá nên đến đòi nợ đâu."

"Ồ, thế sao? Vậy hai vị mời khách ăn tối là có ý gì?"

Ông chủ Hà nói như vậy nhưng trong lòng lại có chút khinh thường.

Đều như nhau cả, tóm lại thì vẫn là thua nên cay cú.

Trương Hiển Quý nói:

"Trước khi đến, Dương Gian đã nói với tôi rằng thua thì chính là thua, phải thừa nhận. Vì vậy, cậu ấy đã gọi điện và nói rằng sự việc kết thúc ở đây, bảo người phụ trách của thành phố Đại Úc là Lạc Thắng đứng ra hòa giải."

"Đội trưởng Dương vẫn rất hiểu đạo lý nhưng sao các vị vẫn ở đây?"

Ông chủ Hà hơi cau mày.

Trương Hiển Quý nói:

"Đó là bởi vì có người nói muốn lấy cao ốc Thượng Thông của Dương Gian để trả nợ nên chúng tôi mới đến."

Mặt ông chủ Hà bỗng trầm xuống, lập tức nói:

"Không thể nào, tôi chưa từng nói cái này, người thiếu nợ trung tâm, giải trí của chúng tôi rất nhiều. Trước đây có một chủ bất động sản thế chấp hàng trăm căn nhà trong khu bất động sản với chúng tôi, giá trị hàng trăm triệu, chúng tôi còn không lấy, huống chi là những căn đặc biệt như cao ốc Thượng Thông."

Bình Luận (0)
Comment