.
0911009467, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
“Đáng ghét.”
Giang Diễm đang ở trong khách sạn phồng mặt lên lúc này.
Đúng lúc này, Vương Bân bước tới:
"Cô Giang, đã liên lạc với Dương Gian chưa? Chúng ta phải đi rồi."
“Cậu ấy nói chúng ta đi trước, cậu ấy sẽ tự mình tới sau.”
Giang Diễm nói.
"Đã thông báo với cậu ấy là được rồi. Dương Gian vẫn luôn rất đúng giờ và sẽ không đến muộn. Chúng ta đi trước."
Vương Bân nói.
Trương Hiển Quý cũng bước tới từ sảnh:
"Tôi đã sắp xếp một chuyến xe đón khách, người môi giới Vương Tín và nhà đầu tư đã đến tiệm trà Tân Ký trước rồi, hơn nữa còn sớm tận hai tiếng đồng hồ."
"Họ sợ rồi."
Giang Diễm mím miệng cười:
"Dương Gian nghiêm túc thì hai người họ chắc không dám trốn nữa. Hừ, Hôm nay tôi sẽ dạy cho bọn họ một bài học. Dám gài bẫy chúng ta, còn muốn cao ốc Thượng Thông, đúng là không sợ chết.”
"Cô Giang, sao giọng điệu của cô lại giống như Thối ca thế, ăn nói kiêu ngạo như vậy."
Trương Vỹ và Hùng Văn Văn cũng xuất hiện. Hắn nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Giang Diễm:
"Nhưng tốt hơn hết là cô không nên học cậu ấy."
"Tại sao?"
Giang Diễm trừng mắt:
"Đừng gọi tôi là cô."
"Thối ca kiêu ngạo như vậy vì không ai có thể đánh bại cậu ấy. Nếu cô đi trên đường mà kiêu ngạo như vậy lỡ bị đánh chết thì sao? Đến lúc đó lại phải nhờ tôi giúp đỡ, như thế tôi sẽ rất là đau đầu.”
Trương Vỹ nói.
“Ai cần cậu cứu tôi chứ, cậu cứ lo cho cái thân cậu trước đi, tôi có Dương Gian che chở, không ai dám bắt nạt tôi.”
Giang Diễm rất tự tin.
Lúc này Hùng Văn Văn trông có vẻ hơi mất hứng với một biểu cảm không vui trên mặt.
Bởi vì vừa rồi cậu nhóc và Trương Vỹ đánh bài, nhưng cậu nhóc đã thua liên tiếp hai mươi ván, tức tới nỗi đánh rơi cả điện thoại.
Biết được vận may của hắn tốt như thế thì đã dùng dự báo trước rồi.
Một nhóm người trò chuyện và lên xe với cảm giác đến để tìm kiếm sự khác biệt.
Tiệm trà Tân Ký nói thật là không lớn, chỉ là một quán trà nhỏ, vì bánh trứng và bánh dứa của tiệm rất nổi tiếng nên được người dân gần đó yêu thích, ngày thường rất đắt hàng.
Nhưng cửa hàng này đã đóng cửa từ chiều nay.
Bởi vì tiệm đã bị mấy ông chủ bao rồi.
Lúc này, chỉ có vài người đàn ông mặc vest đang ngồi rải rác trong quán trà vắng.
Họ đang hút thuốc, cau mày trầm tư, trông rất buồn.
"Tôi không ngờ rằng sự việc nhỏ này lại thực sự thu hút một nhân vật không tầm thường đến. Quỷ nhãn Dương Gian vậy mà đích thân bay đến thành phố Đại Úc, còn chủ động mời chúng ta ăn tối. Đây là Hồng Môn Yến đúng nghĩa."
Một người đàn ông tên Tiền Tín nói, hắn không hút thuốc nhiều nhưng bây giờ lại đang không ngừng hút thuốc.
"Tôi đã nhờ người điều tra một số thông tin của Dương Gian, cũng phải tốn rất nhiều tiền mới biết được một chút. Đúng là không tra thì không biết, tra cái thì hết hồn, các loại cơ mật cấp cao, cảnh cáo, kiêng kị. Những nhân vật cấp cao mà tôi tiếp xúc qua đều rất kính sợ người này."
Một doanh nhân giàu có khác ở độ tuổi ngoài năm mươi nén giọng nói:
"Liên quan đến giới linh dị mà Dương Gian lại là nhân vật cấp cao nhất của giới linh dị. Cậu không tham gia giới này sẽ không hiểu được tầm ảnh hưởng của người này."
"Thành thật mà nói, bữa ăn hôm nay không còn đơn giản như Hồng Môn Yến nữa, tôi đã viết xong di chúc trước khi tôi đến đây."
Người thứ ba bên cạnh nói:
"Dù sao cũng đã đến rồi, vậy hãy xem thử xem Dương Gian là ai. Nói thật thì chúng ta cũng không có đắc tội gì với cậu ta. Hai người trong công ty của cậu ta đã thua rất nhiều tiền, chẳng lẽ họ muốn lấy lại? Đừng chơi nếu không có khả năng. Dựa vào một số thủ đoạn linh dị thì tính là gì."
Hiển nhiên một số người rất không hài lòng với bữa ăn này. Dù gì cũng là bị ép tới, tâm trạng chắc chắn không tốt nổi.
…
Gần tối tại thành phố Đại Úc.
Vài chiếc xe dừng trước cửa quán trà Tân Ký.
Trương Hiển Quý, Vương Bân, Trương Vĩ, Giang Diễm, Hùng Văn Văn và một số giám đốc công ty lần lượt bước ra khỏi xe.
Nói là mời khách ăn cơm nhưng thực tế thì đối phương đã đến sớm hơn.
Ngay sau khi mở cửa.
Vài người đứng ở cửa quán trà Tân Ký đã lên nghênh đón.
"Giám đốc Trương, giám đốc Vương, không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy. Đến vừa đúng lúc."
Với tư cách là một người lái buôn, Tiền Tín nhiệt tình chào hỏi, mở tay ra muốn trao một cái ôm cho đối phương.
Nhưng Trương Hiển Quý và Vương Bân cũng không cho hắn sắc mặt tốt, có chút lạnh lùng nói:
"Nhờ phúc của cậu mà gần đây tôi luôn mất ăn mất ngủ. Cũng may không bị đòi nợ, nếu không chắc tháng này công ty tôi cũng phá sản mất.”
Tiền Tín ngượng nghịu cười:
"Ông không thể vì việc này mà trách tôi. Tôi chỉ có lòng kéo đầu tư cho hai vị và kiếm được một ** ít hoa hồng thôi nhưng hôm nay không phải chúng ta lại ở đây à? Có chuyện gì thì ngồi bàn bạc, đều là người có máu mặt, không cần vì chút chuyện này mà khó chịu. Tôi nói đúng không ông chủ Hà?"
Ông chủ Hà là một doanh nhân giàu có ở độ tuổi năm mươi, ông ta mặc một bộ vest, bên cạnh có một số vệ sĩ đi cùng để trợ lực.