Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2608 - Chương 2608: Gian Lận

Chương 2608: Gian Lận

Trương Vĩ tiếp tục dạo quanh trung tâm giải trí, điểm tích lũy trong tay hắn dần dần tăng lên nhưng cũng có rất nhiều khách chơi đi theo sau lưng hắn. Có người thì phát hiện ra Trương Vĩ rất may mắn, cũng muốn phát tài cùng, có người thì tò mò và muốn đến xem, trong khi một số người cảm thấy hắn có điều gì đó không ổn và muốn tìm hiểu.

Bên cạnh còn có mấy tên xã hội đen muốn khất một chút tiền.

Vì vậy, Vĩ đã vô tình được mọi người vây quanh dù đi đến đâu.

Người không biết còn tưởng là một nhân vật ghê gớm lắm.

Mà ở một bên khác.

Một người phụ chia bài toát mồ hôi lạnh đầy trán, trước bàn này cũng có một đám đông người vây quanh, đối diện với hắn là một đứa trẻ chừng mười tuổi.

Điều đáng sợ là đứa bé này đã thắng hơn hai mươi trận liên tiếp.

Số điểm tích lũy trong tay từ một nghìn đã biến thành hàng chục triệu. Nếu không phải trên bàn này có giới hạn mức tối đa thì e rằng đứa trẻ đã thắng vài tỷ.

"Thật sự là một trò chơi nhàm chán, chẳng khó khăn gì cả. Chuyện nhỏ này mà phải nhờ Hùng Văn Văn mình ra tay? Xem ra Tiểu Dương càng ngày càng kém rồi."

Hùng Văn Văn chống đầu, chán nản nói.

Nhóc cũng không có hứng thú với tiền bạc, chỉ cảm thấy chơi rất vui.

Không ngờ trò chơi này lại chẳng vui như thế

“Chơi thêm nửa tiếng nữa là chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn.”

Giang Diễm cười nói, cô đi theo Hùng Văn Văn kiếm tiền.

Tiền riêng đang điên cuồng tăng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Cái gì? Còn phải chơi nửa giờ nữa? Không, không, quá lâu. Tôi không muốn chơi lâu như vậy. Tôi chơi thêm mười phút thì thôi."

Hùng Văn Văn lắc đầu.

“Không được, nhóc không thể hoàn thành nhiệm vụ trong mười phút.”

Giang Diễm nói.

Hùng Văn Văn nói:

"Ai bảo họ không cho cược quá nhiều, không liên quan đến tôi, chờ đã, hình như có biến..."

Hắn đột ngột quay đầu nhìn về một hướng.

Lúc này, một người đàn ông chia bài với khuôn mặt nhợt nhạt và nụ cười khô khan bước đến:

"Nếu ngại chơi nhỏ quá. Tôi cho phép hủy giới hạn tối đa của bàn này. Các vị có hứng thú chơi không một trận lớn không?"

"Một tên không rõ lai lịch còn muốn hù dọa tôi? Thật sự nghĩ rằng Hùng Cha sẽ sợ hãi à? Không phải là poker à, tôi cũng biết."

Hùng Văn Văn đứng trên ghế, hắn đẩy tất cả chip điểm trước mặt hắn ra và phân ra đầy một bàn.

"Thằng nhóc ngu ngốc này, cao thủ đến rồi, nhóc không nhận ra à?"

Giang Diễm lo lắng, kéo Hùng Văn Văn để ngăn nhóc nhưng không giữ chặt lắm.

"Cao thủ quần què, có giỏi hơn Tiểu Dương không? Vẫn phải gọi tôi một tiếng Hùng Cha thôi."

Hùng Văn Văn bĩu môi, vẻ mặt khinh thường:

"Mà tôi chơi cái gì cũng thắng thôi, sợ cái gì."

“Người chơi đã đặt cược xong, chia bài.”

Người đàn ông có khuôn mặt tái nhợt cười như một cái xác.

Hắn thay cho người chia bài lúc trước và chia bài cho Hùng Văn Văn.

Nhưng lúc lòng bàn tay lạnh ngắt của hắn chạm vào quân bài, Hùng Văn Văn đột nhiên tức giận chửi rủa:

"Chết tiệt, anh dám gian lận à."

Kết quả dự đoán đã thay đổi.

Vốn dĩ hắn sẽ thắng trong vòng này nhưng hắn đã bị quấy nhiễu tinh thần và cuối cùng hắn đã thua.

"Bài còn chưa chia xong, sao tôi chơi xấu được? Đừng nói nhảm, nhóc con, sòng bạc của chúng tôi rất đáng tin cậy."

Người đàn ông xanh xao hơi cúi đầu xuống, sắc mặt lập tức trở nên u ám.

Ánh sáng xung quanh nhấp nháy liên tục, như thể nó đã bị thứ gì quấy nhiễu.

Giang Diễm nhận ra điều gì đó, bị dọa nên vội vàng đi tới cầm lấy cốc nước cạnh bàn.

Kết quả do quá phấn khích mà cô vô tình làm đổ cốc nước.

Nước trong cốc nước tràn ra mặt bàn, tạo thành một vũng nước.

Dưới mặt nước, trong bóng tối sâu thẳm, một con quỷ cẩu nhe răng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, dường như sắp nhảy ra khỏi mặt nước.

Người đàn ông có sắc mặt tái nhợt đột nhiên thu đôi mắt lại, vô thức lùi lại vài bước.

---

Bên trong giọt nước còn đọng lại trên mặt bàn có bóng dáng của một con quỷ cẩu đang ẩn hiện, trông vừa hung ác lại quỷ dị, dường như có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.

Người đàn ông với gương mặt tái nhợt này rõ ràng cũng là người trong giới linh dị, dù chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng được chú ý, thế nhưng tầm mắt nên có thì vẫn phải có, lông tóc hắn nhanh chóng rợn lên, một loại cảm giác sợ hãi âm thầm xộc thẳng lên đầu.

Không sai được đâu.

Cái bóng chó dữ trong giọt nước đọng này, cho dù nhìn như thế nào cũng là một con lệ quỷ.

"Người phụ nữ này có vấn đề sao? Không, không đúng, cô ta không có vấn đề, cô ta chỉ là một con người bình thường, vấn đề nằm ở chén nước kia."

Người đàn ông sắc mặt có phần nhợt nhạt thoáng nhìn qua ly nước bị đổ.

Hắn có thể chắc chắn rằng trước đó đã có người đem gửi linh dị và bên trong ly nước này, một khi ly nước bị đổ sẽ có lệ quỷ được thả ra ngoài.

Sau khi nhận ra điều ấy, thậm chí hắn còn không dám lại gần cái bàn này, mà không khỏi tiếp tục lùi về sau.

Thật nguy hiểm, cái chết chỉ gần trong gang tấc.

Chỉ vì đáng cược và vứt cái mạng nhỏ của mình đi thì không đáng chút nào.

Bình Luận (0)
Comment