"Sao anh lại có vẻ mặt sợ sệt như vậy? À, tôi biết rồi, anh không muốn chết, lại đột nhiên chết đi."
Hùng Văn Văn vận dụng khả năng tiên đoán.
Bên trong tiên đoán, người nào đến gần cái bàn này, kết quả chính là sẽ lâm vào trạng thái hôn mê chỉ trong nháy mắt, sau đó là mất mạng.
Chết một cách khó hiểu.
Người đàn ông sắc mặt tái nhợt nhìn Hùng Văn Văn một chút, lại nhìn nước đọng trên bàn một cái, sau đó hắn cắn răng, không nói hai lời mà xoay người rời đi.
Hắn cảm thấy chuyện này có chút phức tạp, không thể tiếp tục lún sâu vào nữa, còn về phần làm thế nào để ông chủ Hà khai ra hắn cũng không can thiệp vào được nhưng còn tốt hơn là chết ở đây.
"Chạy, chạy à?"
Hùng Văn Văn nhìn hắn nhanh nhanh rời đi thì lập tức ngây ngẩn cả người.
"Không phải đấy chứ, chạy luôn rồi à, anh chạy rồi thì Hùng ca tôi đây phải làm sao bây giờ, mau trở lại đi mà, không phải anh sẽ không chơi đểu sao."
Hắn cố gắng gọi người này trở về.
Kết quả người này còn đi nhanh hơn trước.
Người này đã ngửi được mùi nguy hiểm, hơn nữa hắn ở Thành Giải Trí cũng chỉ vì công việc, vì kiếm tiền mà thôi chứ không phải muốn liều mạng với người khác.
Hùng Văn Văn gọi liên tục mấy câu, mãi cho đến khi bóng người mất tăm cũng không gọi được người trở về.
Một số ít người vây lại gần đây trông lấy cảnh tượng này thì rất hiếu kỳ, bọn họ cảm thấy thật khó tin.
"Cái nơi đổ nát này, một lúc thì nói chơi, một lúc lại bảo không chơi nữa, bảo sao nhóc Dương lại muốn xử lý ông chủ của nơi này, đã ác lại còn thích chơi xấu, còn không chơi nổi, nếu là tôi thì tôi cũng muốn giết chết cái tên này.”
Hùng Văn Văn cũng không nhịn được mà hùng hùng hổ hổ đi lên.
Ánh mắt Giang Diễm đang đứng bên cạnh hơi loé lên một cái, nhìn giọt nước đọng ở trên bàn, trong
lòng cũng hiểu được là có chuyện gì xảy ra:
"Đúng là có ích thật đấy, trực tiếp doạ người ta chạy mất rồi."
Mà ông chủ Hà không hề biết đến chuyện đang xảy ra ở nơi này.
Dưới sự dẫn dắt của trợ lý, ông ta đi tới một gian phòng dành cho khác quý.
Đẩy cửa ra.
Gương mặt ông chủ Hà lập tức trở nên bình tĩnh và nói:
"Lạc Thắng, hôm nay Dương Gian đã tới thành phố Đại Úc để tìm tôi tính sổ, chuyện này cậu đừng nói là cậu không biết, bây giờ vấn đề đang vô cùng nghiêm trọng, hắn vốn không hề có ý định hoà giải, muốn nhanh chóng lấy mạng của tôi, lẽ nào cậu không định thử nghĩ biện pháp ứng đối một lần sao?”
Vào lúc này.
Trước một cái bàn, Lạc Thắng chia lá bài trong tay xuống, giống như sớm đã có dự tính mà liếc nhìn ông chủ Hà một cái, sau đó hắn nở một nụ cười rồi nói:
"Ông chủ Hà, chuyện này là do ông gây ra, là do ông tham tiền,
ngươi gây ra, là ngươi tham tiền, thắng Dương Gian công ty của ông được mười mấy tỉ, lúc này khiến chính chủ phải đến thành phố Đại Úc, bây giờ ông cũng biết sợ rồi sao?”
"Trước đó tôi cũng không biết Trương Hiển Quý và Vương Bân là người dưới trướng Dương Gian, tôi không nắm rõ được tình hình trong đại lục, người khác giới thiệu khách quý đến Thành Giải Trí của tôi chơi, đương nhiên tôi cũng cam tâm tình nguyện kiếm một chút.”
Ông chủ Hà không hề cảm thấy bản thân ông ta làm sai.
Ông ta làm ăn như vậy làm cũng không phải chỉ có một lần.
Lạc Thắng dang hai tay ra:
"Chẳng phải bây giờ ông biết rồi sao?"
"Nếu như chỉ là mười mấy tỉ, căn bản Dương Gian sẽ không đi đến thành phố Đại Ức, vì giữa tôi và hắn có cơ hội để hoà giải, nhưng ông lại muốn Dương Gian dùng cao ốc Thượng Thông để trả nợ?”
Ông chủ Hà nhìn chằm chằm vào hắn, cảm thấy mình như bị xiên thủng một lỗ.
Rõ ràng là lời nói của Lạc Thắng, bây giờ lại muốn ông ta đội nồi.
Đây là muốn nợ mới nợ cũ tính một thể, trong lòng ông chủ Hà cũng hiểu rõ, nếu hôm nay làm khó vấn đề này thì ông ta cũng sẽ bỏ mạng ở đây.
"Thiếu nợ thì phải trả tiền nha, dưới danh nghĩa của người khác có một toà cao ốc, bây giờ đưa cho ngươi để gán nợ không phải là điều đương nhiên sao?"
Lạc Thắng mở miệng nói:
"Chuyện ông tự mình gây ra thì tự xử lý cũng được, tôi nhớ ông còn quen biết mấy người trong giới mà, để bọn hắn đấu với Dương Gian không được sao, chuyện này ông cũng làm nhiều rồi mà.”
Hắn biết Thành Giải Trí của ông chủ Hà có liên lạc với một số ngự quỷ nhân, những ngự quỷ nhân kia thường sẽ giúp ông chủ Hà xử lý một số phiền phức, dù không ra hồn nhưng cũng không phải kẻ mà người thường có thể đối phó được.
"Dương Gian là đội trưởng tổng bộ, mấy kẻ ta quen kia vừa xuất hiện có thể đã bị giết luôn rồi hơn nữa còn chết một cách vô ích."
Ông chủ Hà nín giận nói.
Gần đây ông ta cũng biết không ít về chuyện trong giới linh dị.
Ngự quỷ nhân thông thường đối đầu với ngự quỷ nhân của tổng bộ, dám quấy nhiễu thì chết cũng là đáng đời hơn nữa còn không có nơi nào để tố cáo.
Lạc Thắng lắc đầu nói:
"Nếu đã như vậy thì ta cũng chẳng còn biện pháp nào tốt, ông chủ Hà vẫn nên tự cầu phúc cho mình đi thôi hoặc bây giờ ông đi cầu xin Dương Gian, nếu như hắn đồng ý tha cho ông một mạng thì có lẽ chuyện này vẫn còn xoay chuyển được, chứ đừng làm liên lụy đến tôi, tôi cũng là người của tổng bộ, nói đúng ra thì hắn vẫn là cấp trên của tôi, cho dù muốn tôi cũng chẳng còn biện pháp nào khác.”