"Lạc Thắng, thời gian chúng ta quen nhau cũng không phải là ngắn, mấy lời khách sáo thôi thì đừng nói, cậu cứ thẳng thắn dứt khoát một chút, nói tóm lại, cậu có biện pháp nào để đối phó với Dương Gian hay không, nếu có thì tôi có thể phối hợp với cậu, nhưng nếu như cậu vẫn giữ thái độ như thế thì tôi sẽ lập tức đi đến trước mặt Dương Gian cầu xin tha thứ, thể diện là gì cũng không cần nữa.”
“Chỉ cần ta cúi mình một tí thì tên Dương Gian kia cũng sẽ không giết ta.”
Ông chủ Hà không muốn nói tiếp nữa, ông ta có dự cảm rằng bây giờ ở Thành Giải Trí đã có vấn đề, nói không chừng đám người Dương Gian đã thắng được không ít, một khi đã thắng đến tám tỉ, vậy thì Dương Gian có thể dựa theo ước định lần trước mà ra tay, vậy cái mạng này của ông ta cũng không giữ được
Ông ta đã được chứng kiến những thủ đoạn của đám người trong giới linh dị.
Muốn giết chết một người quá mức dễ dàng, thậm chí còn chẳng cần lộ diện.
“Ông chủ Hà, cũng không phải không có biện pháp, quan trọng phải xem ngươi ra giá thế nào, dù sao trong chuyện này, một khi chọn sai sẽ chết người đấy, hơn nữa quyết định rồi thì sẽ không thay đổi được nữa đâu, nếu không kiên định thì chỉ càng thảm hại hơn mà thôi.”
Ánh mắt Lạc Thắng hơi chuyển động, hắn ung dung nói.
Ông chủ Hà nghe vậy thì lập tức đáp lại:
“Muốn tôi đánh cược thì cũng không phải không được, tôi cũng không phải người thiếu quyết đoán, chỉ là làm sao tôi có thể tin tưởng bộ dạng này của cậu được, cậu ở nấp ở sau phủi sạch mọi việc, cuối cùng không hề liên luỵ gì đến mình, còn tôi đường nào cũng là đường chết.”
Nói thật lòng, bây giờ trong lòng ông ta hối hận gần chết.
Bị cuốn vào chuyện này thật là phiền phức:
“Ông chủ Hà, tôi nói thật với ông thế này, trước mắt trên toàn quốc, à không, thậm chí là trên toàn thế giới, không có người nào dám đứng ra ra nói thắng được tổng bộ, khi ta đối mặt với Dương Gian e là vừa đối đầu đã bị hắn giết chết, đắc tội với hắn quả thực đúng là một nước đi ngu xuẩn, thậm chí trong giới linh dị bây giờ cũng không có người nào dám đắc tội với Dương Gian, những phú thương khác không tranh giành đút tiền cho hắn đã là không tệ rồi.”
Lạc Thắng thu lại nét mặt ngả ngớn, hắn vô cùng nghiêm túc nói.
"Vậy cậu còn dẫn Dương Gian đến thành phố Đại Úc? Cậu muốn đùa với lửa à.”
Ông chủ Hà nghiến răng nói.
Lạc Thắng lắc đầu nói:
"Tôi cũng rất mâu thuẫn, chỉ là có chút việc vẫn cần có người đi làm, nếu có thể thì tôi cũng chẳng muốn đụng chạm đến hắn, thôi quên đi, bây giờ nói mấy lời này cũng vô dụng, ông không phải người trong giới nên cũng ít hiểu về chuyện trong giới linh dị, như vậy đi, ông nghĩ biện pháp đưa Dương Gian tới đây, chuyện còn lại cứ để tôi lo.”
“Cậu dám gặp hắn sao?”
Ông chủ Hà hỏi.
“Cũng không thể tránh cả đời mà, việc hắn tìm được tôi cũng chỉ là điều sớm muộn thôi, trốn tránh cũng không có tác dụng.”
Lạc Thắng đáp.
Ông chủ Hà trầm mặt, ánh mặt lại loé lên lần nữa.
Lát sau, ông ta dẫn theo trợ lý rồi xoay người rời đi.
Ông ta cần phải cân nhắc xem nên hợp tác với tên Lạc Thắng này hay là chi một khoản lớn để hoà giải với Dương Gian, còn cần đánh giá một... hai….
Chỉ đáng tiếc, tin tức mà ông ta có được quá ít ỏi, không thể đánh giá chính xác xem mối nguy Dương Gian đem lại lớn thế nào.
Đúng lời lời Lạc Thắng nói, không tồn tại biện pháp phản kháng.
Trông thấy ông chủ Hà rời đi.
Ánh mắt Lạc Thắng có phần phức tạp, tâm tình hiện tại của hắn và ông chủ Hà đều giống nhau.
“Việc Dương Gian tới đây, tôi thấy không phải một mối nguy mà là một cơ hội, hắn có đưa theo Hùng Văn Văn, danh hiệu linh đồng của Hùng Văn Văn chỉ có được năng lực tiên đoán cũng không có thêm năng lực gì khác, chỉ cần gạt hắn qua một bên là chúng ta có thể giữ Dương Gian lại căn phòng này, khiến hắn vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.”
Lúc này, trên một chiếc bàn khách khác.
Hắn gọi cho Tôn Nhân – bạn học thời cấp ba của Dương Gian, là một trong bảy người sống sót duy nhất trong sự kiện sự kiện ở trường Thất Trung, kể từ đó hắn cũng từ một học sinh bình thường dần tiếp xúc với giới linh dị, đồng thời khi bắt cóc Trương Vĩ, lấy được một cái bị giam lệ quỷ từ tay Dương Gian, sau đó hắn chính thức trở thành một ngự quỷ nhân trong giới linh dị.
Mãi cho đến khi Tôn Nhân đến thành phố Đại Úc.
Thái độ của người phụ trách thành phố Đại Úc – Lạc Thắng với hắn rất mờ ám, không quản không hỏi, thậm chí đôi khi còn liên hệ, cho nên hắn mới ở lại thành phố này.
“Tôn Nhân, lúc trước tôi vô cùng đồng tình với kế hoạch này của cậu, thậm chí còn có thể ở một bên hỗ trợ cho cậu, thế nhưng khi Dương Gian tới thành phố Đại Úc, thái độ của tôi thay đổi rồi.”
Lạc Thắng hơi lắc đầu:
“Một cái phòng chỉ sợ không giam nổi hắn.”
“Vì sao vậy?”
“Từ thông tin tình báo mới nhất, Dương Gian đã tham gia sự kiện quỷ hồ, lại thành công phong toả được quỷ hồ, đừng nói là tôi cũng giúp đỡ cậu, đây là hồ sơ, cậu tự xem đi.”
Nói xong, hắn tiện tay vứt tập hồ sơ đã chuẩn bị từ trước ra trước mặt Tôn Nhân.