Thần tình của Tôn Nhân mệt mỏi, sắc mặt lạnh băng, mặt không biến sắc mà lật hồ sơ lên xem.
Đọc hồ sơ, sắc mặt hắn dần dần thay đổi, trong đôi mắt xuất hiện một chút khó tin.
“Thay đổi mấy chục km địa hình, phong toả chặt chẽ quỷ hồ, điều này đúng là việc khó tin được trong giới linh dị, mặc có Quỷ Vực có không ít người, nhưng mạnh nhất cũng chỉ ảnh hưởng được một toà nhà hoặc một con đường gì đó, cậu xem hắn xem.”
Lạc Thắng nâng ly rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm.
“Cậu cũng là người trong giới linh dị, chắc trong lòng cũng hiểu được, phải áp chế được lệ quỷ đến độ nào mới có thể tạo ra phạm vi ảnh hưởng của linh dị có thể lớn đến mức này, bình thường ngự quỷ nhân dùng lực lượng linh dị đều sẽ có lệ quỷ sống lại, phiêu đãng, vậy mà sau khi vận dụng trình độ lực lượng linh dị này, hôm nay Dương Gian vẫn có thể rảnh rỗi mời ông chủ Hà uống trà sữa.”
“Bây giờ cậu cảm thấy một căn phòng có thể nhốt được hắn sao? Cho dù phải đối đầu với lệ quỷ, Dương Gian cũng có thể đối kháng chính diện, chưa nói đến trong tay hắn còn có rất nhiều đinh quan tài.”
Tôn Nhân lạnh lùng nói:
“Nếu Dương Gian không biến mất thì tôi sẽ không bao giờ được xuất đầu lộ diện, tôi đã chịu quá đủ cuộc sống như thế rồi, cho nên chỉ cần có cơ hội tôi đều muốn thử một phen, Lạc Thắng, bởi vì đọc được phần tư liệu này nên anh mới rút lui sao? Lúc trước bộ dáng của anh không phải như vậy.”
Lạc Thắng chỉ nói:
“Thử một lần đi, tôi cũng nghe được một ít tin đồn, sau sự kiện hồ quỷ thì trạng thái của Dương Gian càng trở nên ác liệt, dù trong lòng tôi vẫn chưa thể quyết định chắc chắn, nhưng có nhiều người có hứng thú với Dương Gian như vậy nên tôi cũng chỉ đành kiên trì chơi, hơn nữa cậu cũng đừng xem thường ông chủ hà này.”
“Hắn có thể mở được một thành giải trí lớn như vậy cũng vì có được mấy người trong giới linh dị, trước tiên cứ để cho ông chủ Hà đi thử trước một nước, nếu tình hình không khả quan còn có thể rút lui.”
“Vậy vì sao anh lại không giật dây để ông chủ Hà ra tay, ngược lại còn nhắc nhở ông ta rằng Dương Gian nguy hiểm đến cỡ nào.”
Tôn Nhân hỏi.
Lạc Thắng đáp:
“Đối phó với kẻ ngu dốt thì có thể giật dây hắn, nhưng đối phó với người thông minh, làm vậy sẽ chỉ phản tác dụng mà thôi, ông chủ Hà là một người thông minh, cậu không cần giật dây ông ta chỉ cần để ông ta chắc chắn thoái lui.”
“Vậy nếu như ông ta từ chối ra tay thì sao?”
Tôn Nhân lại hỏi.
Lạc Thắng thở dài nói:
“Vậy tôi cũng chỉ đành dừng lại, dù sao tôi cũng không quyết định, nếu thực sự muốn đi đối phó với Dương Gian, tất cả còn phải xem diễn biến tiếp theo thế nào, chúng ta ở đây đợi tin tức là được.”
"Thì ra là thế."
Tôn Nhân khẽ gật đầu, xem như đã thông suốt.
“Chỉ là tôi vẫn muốn hỏi anh một câu, anh và Dương Gian không quen không biết, vì sao lại muốn đối phó với hắn?”
Lạc Thắng nở nụ cười, hắn nhấp một ngụm rượu:
“Là ai nói không quen biết thì không được đối phó người khác? Ông chủ Hà cũng không quen biết đám người Vương Bân, Trương Hiển Quý, chẳng phải vẫn muốn gài bẫy bọn họ để kiếm tiền sao, thế giới này chính là như vậy, đôi khi thì nề nếp, đôi khi lại hỗn loạn, đôi khi lại đen tối….”
"Chỉ là Dương Gian không may gặp phải mà thôi, không có gì hơn.”
Ánh mắt Tôn Nhân khẽ động, không nói lời nào, hắn cảm thấy Lạc Thắng này còn có điều gì không để lộ ra.
Chỉ là điều đó không quan trọng, chí ít trước mắt ý kiến của hai người bọn họ vẫn thống nhất.
Mà trong khi hai người đang nói chuyện.
Ông chủ Hà mới rời khỏi gian phòng này không bao lâu đã được trợ lý thông báo cho tình hình mới nhất, nói hết những sự tình trước đó ở phòng khách cho ông ta nghe.
“Gọi tên Trương Chí không dám ra tay kia, cứ thế chạy, bây giờ đã không thể liên lạc được, xem qua video theo dõi thì không có vấn đề gì, dường như Trương Chí nhận ra điều gì đó nguy hiểm nên đã bị doạ chạy.”
Trợ lý thấp giọng nói.
Ông chủ Hà nghe vậy thì sắc mắt lại càng xấu.
Trợ lý tiếp tục nói:
“Cái tên Hùng Văn Văn kia quả nhiên có vấn đề, mỗi lần hắn đều có thể đoán chính xác kết quả đánh cược, bây giờ đã thắng được ít nhất là 100 triệu tích phân, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ trong một đêm hắn có thể thắng được mấy chục tỉ tích phân.”
“Còn có một người trẻ tuổi đi cùng Dương Gian tên là Trương Vĩ, kẻ này cũng không ổn, hắn cầm một trăm tích phân vào bàn, bây giờ đã hơn một ngàn vạn.”
“Trước mắt, Dương Gian vẫn chưa có động tĩnh gì, hắn cứ đi dạo trong đại sảnh, dường như biết chúng ta đang trông chừng hắn cho nên không làm gì cả.”
“….”
Ông chủ Hà nghe xong mấy tin này thì tâm trạng càn đi xuống, lúc này mới được khoảng một tiếng, mà tình hình đã tệ đến mức này.
Nếu thêm nửa giờ nữa chỉ sợ ông ta sẽ phá sản mất thôi.
Đến lúc đó, chẳng những không có tiền mà mạng cũng chẳng còn.
“Tôi biết rồi.”
Ông chủ Hà quyết tâm phải làm điều gì đó mới được.
Bây giờ không thể dùng biện pháp cứng rắn được, Trương Chí trong giới linh dị cũng bị doạ chạy, vậy nên lời mà Lạc Thắng đều đúng không còn nghi ngờ gì nữa.”
Trình độ của Dương Gian còn vượt xa so với suy đoán của hắn.