“Thử xem xem có cơ hội hoà giải không.”
Ông chủ Hà tự nhẩm trong lòng, ông ta cầm điện thoại, bắt đầu liên lạc.
“Nguyệt Liên, là tôi đây, Thành Giải Trí xảy ra chút chuyện, vấn đề rất lớn, có lẽ có người khiến cô thấy hứng thú, cô giúp ta nói chuyện với hắn, điều kiện gì cũng được.”
Giọng của một cô gái phát ra từ đầu dây bên kia:
“Tôi không có hứng thú với chuyện này, cùng không hứng thú với điều kiện của ông, ông tìm người khác đi nhé, dưới tay ông có nhiều tài nguyên như vậy, có cả người đẹp nha.”
“Hắn là Quỷ Nhãn Dương Gian.”
Ông chủ Hà nói.
“Quỷ Nhãn Dương Gian trong giới linh dị ư?”
Giọng nói của cô gái kia có chút thay đổi:
“Đúng là một nhân vật ghê gớm, tôi muốn gặp hắn.”
“Cho cô tối đa là hai mươi phút, tôi gửi vị trí cho cô.”
Ông chủ Hà lập tức ngắt máy, sau đó bấm điện thoại, chỉ dựa vào một người mà muốn thuyết phục được Dương Gian là điều không thể nào, ông ta cần có những chuẩn bị khác.
---
Dương Gian đang đi dạo trong Thành Giải Trí, hắn dừng chân trước một cái bàn và tiếp cận Nghiêm Hạo.
Lúc này đang có và vị khác ngồi trước sòng bài, hơn nữa giá trị tiền cược cực cao.
Một người đàn ông trung niên mặc tây trang trạc ngoài bốn mươi, lúc này đã mất mát thảm hại, tâm trạng hắn lúc này cực kỳ xấu, hắn nhấp một ngụm rượu, nới lỏng cà vạt, mắt liếc đống tích phân còn lại trên bàn, cắn răng đặt hết.
Những kẻ khác cũng không may mắn lắm, đều thắng ít thua nhiều, nhưng nhìn thấy người đàn ông này được ăn cả ngã về không, bọn họ không khỏi nhìn hắn thêm vài lần, nhưng bọn họ vẫn có thể bình tĩnh trở lại, không điên cuồng như hắn.
“Chia bài”.
Người đàn ông mặc tây trang nói.
Người chia bài không nói lời nào, chỉ ra hiệu một lúc rồi chia bài.
Dương Gian nhìn một chút, sau đó bình tĩnh nói:
"Chắc chắn ông sẽ thua, đánh cược lớn như vậy, nhà cái làm sao có thể để cho ông thắng được."
Sau khi nghe thấy câu này, người đàn ông mặc tây trang nhìn về phía Dương Gian rồi lập tức nhíu mày, hắn có phần mất hứng.
Người chia bài lập tức nói:
"Vị tiên sinh này, xin đừng làm phiền ở đây, nếu không tôi sẽ lập tức yêu cầu an ninh mời cậu ra ngoài. Sòng bạc của chúng tôi luôn luôn bảo đảm uy tín."
Dương Gian vô cảm nói:
“Uy tín ư? Anh chơi gian ngay trước mắt bọn họ mà vẫn còn có mặt mũi nhắc đến uy tín sao, anh còn mấy con bài nữa, nếu anh tiếp tục chia bài, tôi đảm bảo rằng hai người kia sẽ thắng, chỉ có người này mới thua, hơn nữa anh đã chia cho mình bảy điểm, và chia cho ông ta năm điểm. "
Tay của người chia bài đột nhiên hơi cứng lại.
Nhưng vào lúc này, đã có nhân viên bảo vệ lập tức đi qua đây.
Dương Gian liếc mắt nhìn, mấy nhân viên bảo vệ đang vây quanh hắn lập tức rời đi hướng khác.
"Sao vậy, không dám chia bài nữa sao?"
Ngươi chia bài trông ngóng vẫn chưa có nhân viên bảo an nào đi tới, vẻ mặt hắn bình tĩnh tiếp tục điềm tĩnh chia bài như thường:
"Mong tiên sinh sẽ giữ yên lặng."
"Chia bài đi, cậu còn ngây ra đấy làm gì?"
Gương mặt người đàn ông trung niên mặc tây trang không tốt chút nào, ông ta hét lớn.
"Xin lỗi."
Dáng vẻ người chia bài trông có vẻ như đang nghiêm túc làm việc, và tiếp tục chia nốt hai lá bài còn lại, và sau đó lật điểm.
"Nhà cái sáu điểm, nhà khách mở bài."
Sáu điểm?
Điều này khác với những gì Dương Gian đã nói trước đây.
Những người chơi khác bật cười, nghĩ chắc người này chắc chắn đến đây gây sự nên không thèm đoái hoài đến nữa.
Dương Gian tiếp tục nói:
"Số điểm đã thay đổi, hắn vừa mới đổi bài, bảy điểm trở thành sáu điểm, mà bài trong tay ông biến thành bốn điểm, ông vẫn thua."
Người đàn ông trung niên mặc tây trang này lập tức mở bài ra xem, quả nhiên đúng như lời Dương Gian nói, ông ta được bốn điểm.
Nhưng người chia bài bình tĩnh lấy đi tất cả các con chip từ người đàn ông mặc tây trang.
Dương Gian đang gây ra rắc rối ở đây đương nhiên có người từ bộ phận an ninh đến xử lý. Hắn làm ở trước bàn để đảm bảo tiến trình của ván bạc này được diễn ra suôn sẻ.
"Thực sự bị cậu ta nói trung rồi, ván này là tôi thắng."
Một người chơi bên cạnh nhận được tám điểm và thắng ván bài này, nhưng hắn ta không vui chút nào mà nhìn Dương Gian đầy ngạc nhiên.
"Bài của anh được chia trước tiên nên anh chắc chắn sẽ thắng. Nhà cái không thể đổi được bài của ông."
Dương Gian nói:
“Nếu không, tại sao mọi trò cờ bạc đều phải đặt cược trước rồi mới chia bài, mà không phải là chia bài trước rồi mới đặt cược? Tất nhiên, không thể loại trừ việc anh có thể đặt cược trước, nhưng tuyệt đối không có bài trong trò chơi đó, nếu các anh vẫn tiếp tục chơi ở đây thì sớm muộn gì các anh cũng tán gia bại sản, dừng lại đi nha. "
Nói xong hắn quay lưng bỏ đi.
"Người anh em đợi đã."
Một vị khác gọi hắn, còn nhanh chóng bước tới:
"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở. Lời nói của cậu đã khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngộ, tôi cũng không có gì để cảm ơn cậu, mấy con chip này coi như là quà tặng cậu vậy."
Nói xong, hắn cho Dương Gian vài điểm tích phân.
Hắn ra tay rất hào phóng, một con chip là mười vạn người này đã cho Dương Gian khoảng tầm 5 chip.
Nếu có thể đổi được thì giá trị của nó phải lên đến năm mươi vạn.