Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2613 - Chương 2613: Cho Cơ Hội

Chương 2613: Cho Cơ Hội

"Tôi cũng không chơi nữa."

Một số vị khách khác cũng cầm chip rời đi, không chơi nữa.

Bọn họ cũng không bận tâm đến người chia bài, bọn họ cũng không thể đắc tội với những người đang làm ở sòng bạc này, nếu biết có vấn đề thì nên rời đi càng sớm càng tốt.

"Vị tiên sinh này, hành vi của cậu dã làm tổn hại đến danh tiếng của sòng bạc chúng tôi, tôi hy vọng cậu có thể xin lỗi vì hành vi ban nãy của mình."

Người chia bài lập tức mở miệng nói, vốn dĩ việc này không phải trách nhiệm của hắn, nhưng hắn ta nhìn xung quanh, người của bộ phận an ninh vẫn chưa đến, vì vậy hắn cũng bất đắc dĩ phải mở miệng, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì hắn cũng không tránh khỏi phải gánh vác trách nhiệm.

"Xin lỗi ư? Anh đã giúp Thành Giải Trí gian dối lừa tiền còn muốn tôi xin lỗi ư? Anh thử lặp lại lần nữa xem."

Dương Gian nhìn hắn ta chằm chằm với đôi mắt lạnh lùng.

"Tiên sinh, cậu đang uy hiếp tôi sao?"

Người chia bài này cũng tràn đầy tự tin:

"Nơi này cua chúng tôi có máy giám sát trong suốt quá trình, tôi tin với hành vi này của cậu, người trong bộ phận luật sư của chúng tôi sẽ rất vui vẻ gửi cho cậu một văn kiện luật sư….”

Nghe hắn ta cằn nhằn, Dương Gian giành lấy con chip trị giá một triệu từ tay vị khác bên cạnh rồi đập mạnh xuống bàn.

"Bùm!"

Tiếng động lớn khiến những người xung quanh sợ hãi, và giọng nói của người chia bài đột ngột dừng lại.

Dương Gian rời tay.

Những con chip đã bị đập vỡ, nhưng ở giữa những mảnh vỡ đó có một con chip rất nhỏ, hắn cầm con chip và nói:

“Anh nghĩ tôi đang đe dọa anh, hay là anh đang đe dọa tôi? Bên trong mỗi một con chip giá trị một triệu đều có gắn một vi mạch, dưới bàn còn có thiết bị cảm ứng, đặt cược bao nhiêu, chip vừa đặt ra đã có người biết rồi.”

"Vốn dĩ tôi chỉ muốn làm phiền ông chủ ở đây một chút, xem ra dưới trướng ông ta cũng chẳng được mấy người tốt lành, nhưng như vậy cũng tốt, tôi không cần phải kiềm chế như vậy khi đối phó với những người không có giá trị."

Nói xong, vừa đưa tay ra, vi mạch trong tay hắn đã lập tức biến mất.

Ngay sau đó, người chia bài cảm thấy có thứ gì đó chảy ra từ mũi mình, sờ vào thì thấy tay mình đầy máu, mũi hắn chảy máu không ngừng, không chỉ vậy mà đầu óc hắn cũng choáng váng và muốn ngủ.

Hắn, hắn có bị thương sao?

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu hắn, nhưng ngay sau khi cơ thể suy yếu, hắn trực tiếp ngã quỵ xuống đất, nhắm mắt lại và hoàn toàn bất tỉnh.

Những người khác xung quanh đều bất ngờ khi nhìn thấy điều này.

Trước đây còn có chút do dự, nhưng giờ thì bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng Thành Giải Trí nổi tiếng này làm ăn gian lận, trong chip có vi mạch, có giải thích thế nào đi chăng nữa cũng vô ích.

Sắc mặt người đàn ông trung niên mặc tây trang vừa thua thảm hại ban nãy trông rất xấu, cảm thấy mình như một con khỉ để mặc cho Thành Giải Trí này đùa bỡn.

Mà đúng lúc này.

Ông chủ Hà, người đang theo dõi hành tung của Dương Gian, lúc này cũng vội vàng chạy đến, ông ta lập tức nói:

"Sao đội trưởng Dương phải so đo từng chút với mấy nhân viên quèn như vậy chứ, bọn họ cũng chỉ đang làm việc thôi mà, nếu có vấn đề gì, đội trưởng Dương có thể liên hệ với tôi. Tôi tin rằng tôi có thể cho Đội trưởng Dương một câu trả lời thỏa đáng, chỉ mong Đội trưởng Dương cho tôi một cơ hội để tôi có thể thành thật xin lỗi Đội trưởng Dương. "

"Không vội, bây giờ không phải là lúc để ông chủ Hà xuất hiện, chúng ta vẫn còn thời gian để chơi đùa. Chỗ này của ông khá vui."

Dương Gian liếc nhìn ông ta, chậm rãi nói.

Sắc mặt ông chủ Hà có phần nghiêm trong, trông dáng vẻ không hề có ý định nhận lời xin lỗi từ ông ta của Dương Gian.

Ông ta đi tới, tiến lại vài bước, trầm giọng nói:

"Đội trưởng Dương, có thể cho tôi một cơ hội không. Tôi từ bỏ vụ cá cược này. Chỉ cần đội trưởng Dương chịu buông tha cho tôi, tôi sẵn lòng cho công ti của đội trưởng Dương mười tỷ tiền mặt, chuyện này đều là do hiểu lầm, vừa rồi tôi mới biết được rõ ràng, Lạc Thắng của thành phố Đại Úc đã liên thủ với một số ngự quỷ nhân thần bí, nhằm đố phó với đội trưởng Dương, lần này tôi cũng chỉ là bị sai khiến thôi.”

"Và bây giờ Lạc Thắng đang ở Thành Giải Trí, tôi có thể đưa đội trưởng Dương đến đối chất với họ."

Mặt Dương Gian không hề cảm xúc, vẫn không có động tĩnh gì, không nói lời nào, chỉ xoay người rời đi.

Ông chủ Hà ngẩn người.

Lảng tránh?

Bây giờ Dương Gian đang trốn tránh ông ta ư?

Không, không đúng.

Dương Gian này từ đầu đến cuối không hề để ý đến ông ta, cái gì mà xin lỗi, bồi thường, nhận sai cũng không quan trọng... Thậm chí đến cả tiền bạc cũng không có giá trị gì đối với hắn, có lẽ nó chỉ là một con số có vẻ lớn mà thôi.

Ông chủ Hà siết chặt lòng bàn tay, lần đầu tiên cảm nhận được sự tầm thường và bất lực của mình.

Bởi nếu tình hình cứ tiếp diễn như này, ông ta chết chắc rồi.

"Đội trưởng Dương, cho tôi một cơ hội đi."

Ông chủ Hà đuổi theo, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói.

Bình Luận (0)
Comment