Dương Gian dùng một tay bóp cổ Hà Nguyệt Liên, nâng cả người cô lên, cô không thể vùng vẫy, khuôn mặt đỏ bừng, giống như một cái xác treo trên xà nhà, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện đang diễn ra.
Quỷ ảnh nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể của Hà Nguyệt Liên và chiếm được ký ức của nàng ta.
Nhưng điều kỳ lạ là.
Ký ức mà Dương Gian có được sau khi xâm nhập vào cơ thể Hà Nguyệt Liên không phải là ký ức của một người sống bình thường mà hắn chỉ trông thấy một mảng mờ mịt trong ký ức của Hà Nguyệt Liên.
Có một ngọn đèn được thắp sáng trong khoảng u tối đó.
Đó là một ngọn đèn dầu, tỏa ra tia sáng yếu ớt, miễn cưỡng chiếu rọi được một mảng u tối.
“Vậy mà trong ký ức lại chỉ có một ngọn đèn dầu, còn lại chẳng có gì cả. Không, không đúng, đây phải là một loại linh dị bảo vệ, kẻ nào đó đã để lại thứ gì đó trên người phụ nữ này để ngăn chặn ai đó xâm phạm trí nhớ của cô ta, cũng có thể vấn đề xuất phát từ chính người phụ nữ này. "
Lúc này vẻ mặt của Dương Gian hơi động đậy.
Quỷ ảnh của hắn có thể đọc được ký ức của người bình thường mà không sót chút nào, nhưng nó lại mất đi hiệu lực ở trên cơ thể người phụ nữ có gương mặt gióng lệ quỷ trong quỷ hoạ.
Ngọn đèn dầu trong ký ức kia đã ngăn cản, không để quỷ ảnh tiếp tục xân lấn nữa.
"Tôi không tin, ngọn đèn đó thực sự có thể chặn được hồn ảnh."
Dương Gian lựa chọn tiếp tục xâm lấn.
Quỷ ảnh xâm nhập sâu hơn.
Ngọn đèn dầu lờ mờ trong ký ức lúc này đang đung đưa, như có một cơn gió lạnh thổi qua trong đêm tối, dường như muốn thổi tắt ngọn đèn dầu le lói, hơn nữa, nương theo sự xâm lấn ngày càng sâu của quỷ ảnh, trận gió xung quanh ngọn đèn dầu càng thổi mạnh hơn.
Ngọn lửa đèn dầu chập chờn, và bóng tối xung quanh dường như cũng đang lắc lư theo.
Tất cả điều này không xuất hiện trong hiện thực mà chỉ xuất hiện trong ký ức.
Dương Gian thu được một ký ức mới.
Khi ngọn lửa lập lòe, một số manh mối mới xuất hiện trong trí nhớ của hắn.
Bóng tối xung quanh mờ đi một chút, hắn nhìn thấy một bức tường, loang lổ, cũ kỹ, giống như một khu nhà tập thể của mấy chục năm, khắp nơi đều in đậm dấu vết của thời gian, mà trên bức tường này, hắn nhìn thấy một bức tranh, bức tranh được treo ngay trên vách tường, như ẩn như hiện.
Nhưng một loại kinh nghiệm và ý thức nào đó đã cho hắn biết rằng bức tranh treo sau ánh đèn mờ ảo là một bức quỷ hoạ.
Hơn nữa, xung quanh bức quỷ hoạ còn hiện ra vào cái khung tranh.
Chỉ là, phạm vi chiếu sáng của ngọn đèn dầu thực sự có hạn, chỉ có thể nhìn thấy một lượng tin tức ít ỏi, còn lại mọi thứ đều bị che khuất trong bóng tối, không thể thấy được.
"Có một số bức tranh sơn dầu trên bức tường cũ, một trong số đó bị nghi ngờ là quỷ hoạ... Nơi đó có chút quen thuộc, hình như là tầng năm của bưu cục quỷ, tại sao trong trí nhớ người phụ nữ này lại có hình ảnh lầu năm của bưu cục quỷ?"
Mối nghi ngờ trong lòng Dương Gian càng được thêm lớn.
Đoạn ký ức mà hắn đọc được đúng là có liên quan đến bưu cực quỷ.
Quỷ ảnh tiếp tục xâm lược.
Đúng lúc này, ngọn đèn dầu trong trí nhớ bị gió lạnh thổi qua, cuối cùng tắt ngấm, nó vừa tắt dường như báo hiệu là một loại kết giới nào đó đã bị phá vỡ.
Ký ức của người phụ nữ lập tức hiện ra.
Đây là ký ức của một người phụ nữ bình thường, sinh ra, lớn lên, học tập, sinh hoạt...
Tuy nhiên, những ký ức đó rất bình thường, không có sự kiện gì liên quan đến giới linh dị, cũng không có sự việc gì đặc biệt liên quan đến cô ấy, điều đặc biệt duy nhất là cô ấy có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, từ nhỏ đã được người ta yêu thích, lớn lên lại được nhiều người theo đuổi, rất nhiều người đàn ông đều mê đắm.
Những người đàn ông mê đắm Hà Nguyệt Liên này sẽ không bao giờ nghĩ rằng người phụ nữ này trông giống hệt như một con lệ quỷ.
"Sao lại thế?"
Sau khi Dương Gian có được trí nhớ, hắn cau mày.
Có được một chút ký ức nho nhỏ, nhưng lại không đạt được hiệu quả mà bản thân hắn mong đợi.
Hay là nói, một số ký ức của cô ta đã bị ẩn đi, hoặc là đã bị xoá mất rồi?
"Dương Gian, cậu hơi quá đáng rồi đấy, buông cô Hà ra, với tư cách là người của chính phủ, chẳng nhẽ cậu muốn bóp chết một người ngay nơi công cộng này sao?"
Đằng sau vang lên một tiếng quát khẽ, một vài người sải bước về phía bên này.
Tổng cộng có ba người, mỗi người đều toát ra khí tức lạnh lẽo, có chút khác người sống, hẳn là người trong giới linh dị.
Một người trong số họ vẫn đang mặc quần áo của người chia bài, đó chính là Trương Chí, kẻ bị con quỷ cẩu phản chiếu trong cốc nước của Giang Diễm doạ chạy.
Nhưng người mở miệng lại là người khác.
Gương mặt của người kia có phần kỳ dị, cả khuôn mặt dường như có chút tan chảy, làn da nhăn nheo, nước da xám xịt, vàng như nến khiến người ta cảm thấy đặc biệt u ám và khiếp sợ.