Lúc này Dương Gian thu lại suy nghĩ, chậm rãi buông ra Hà Nguyệt Liên ra, sau đó quay đầu nhìn bọn họ:
"Mấy người là ai?"
"Tên tôi là Trịnh Nghĩa Tĩnh, đến từ Hồng Kông, đội trưởng Dương chắc sẽ không biết tôi đâu."
Người đàn ông tên Trịnh Nghĩa Tĩnh nói:
"Nếu có chuyện gì mà ngồi xuống nói từ nói là được, động thủ là cậu không đúng rồi, cậu là người phụ trách, ứng phó với những dự kiện linh dị là trách nhiệm của cậu, nhưng không hề nói cậu có thể đối phó với những người bình thường một cách trắng trợn như vậy, cho nên mong cậu thả cô Hà xuống. "
Ông chủ Hà ở bên thấy có mấy người xuất hiện, nhất thời cũng an tâm mà thở ra.
Ông ta chỉ biết một vài người trong giới linh dị, bình thường cũng ít khi mời bọn họ đến, đặc biệt là Trịnh Nghĩa Tĩnh.
Nhưng hôm nay không mời thì không được rồi, nếu việc này cứ tiếp diễn chỉ e sẽ có nhiều người bỏ mạng.
May mắn thay, Trương Chí lúc trước sợ hãi bỏ đi vẫn chọn ra mặt, không sợ hãi Quỷ Nhãn Dương Gian này.
Quả nhiên, đông người vẫn tốt hơn.
Tuy nhiên, lúc này sắc mặt Trương Chí trông có vẻ rất căng thẳng, tuy là người trong giới linh dị, đối phó với người thường, quản lý sòng bạc, đối phó với người mới trong giới linh dị thì không sao, nhưng nếu bảo phải giao đấu với Quỷ Nhãn Dương Gian trong lời đồn đại thì gan hắn vẫn chưa to đến vậy, hắn còn muốn sống thêm mấy năm, không muốn chết sớm như vậy.
“Trịnh Nghĩa Tĩnh, chưa từng nghe đến."
Dương Gian liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
Trịnh Nghĩa Tĩnh nói:
"Đội trưởng Dương cả ngày bận rộn, đương nhiên không để ý đến chuyện ở thành phố khác, đội trưởng Dương không biết tôi, nhưng tôi lại biết đội trưởng Dương, dù sao có rất nhiều sự kiện lớn trong giới linh dị đều do đội trưởng Dương làm ra, không muốn chú ý thì cũng khó, nhưng bây giờ cô Hà sắp bị bóp cổ chết, đội trưởng Dương giơ cao đánh khẽ mà thả cô ấy đi không? "
"Yên tâm đi, cô ta không chết được, tôi xuống tay còn có chừng mực."
Dương Gian không buông Hà Nguyệt Liên ra, vẫn bóp cổ cô như cũ.
"Tôi không biết cô Hà đã xúc phạm đội trưởng Dương ở chỗ nào."
Trịnh Nghĩa Tĩnh nhìn Hà Nguyệt Liên gần như ngạt thở và ngất đi, không khỏi hỏi lại.
Dương Gian nói:
"Cô ấy có một khuôn mặt không nên có. Khuôn mặt này không nên xuất hiện trên người sống, nhưng phân lượng của ông quá nhỏ, không đủ tư cách để biết chuyện của tôi, tôi cũng lười phải giải thích cho mấy người, mấy tên ngự quỷ nhân không biết nhảy từ đâu ra như mấy người lại còn muốn ra mặt thay cho ông chủ Hà ư?"
"Không, không, không, đội trưởng Dương hiểu lầm rồi, ông chủ Hà và tôi là bạn bè, tôi nghe giữa ông ấy và đội trưởng Dương có chút hiểu lầm, vì vậy hôm nay tôi mới đến đây để làm hòa giải, giải quyết hiểu lầm, tránh làm tổn thương hoà khí, đội trưởng Dương không phải loại người vô lý đâu, tôi nghĩ lần này là do ông chủ Hà không cẩn thận nên mới đắc tội với đội trưởng Dương.”
"Đội trưởng Dương cũng đừng chấp nhặt với những người bình thường. Người thường nên giải quyết chuyện của người thường. Người trong chính phủ không được xen vào chuyện của người thường cũng là quy định, đúng không?"
Trịnh Nghĩa Tĩnh này có một khuôn mặt giống như một cái xác sáp, nhưng vẻ mặt lại ôn hoà nói lời hoà giải.
Trông thế nào cũng thấy thật vi diệu.
Xem ra Dương Gian quả thực rất có sức răn đe, khiến bọn họ thân là ngự quỷ nhân cũng không dám làm càn.
"Hóa ra là có được chỗ dựa trong giới linh dị, thảo nào ông chủ Hà lại làm ăn không biết kiêng dè như vậy, một Thành Giải Trí nghìn đô và đầy thủ đoạn, ai đến cũng không từ chối, đến cả người của tôi cũng không bỏ qua."
Dương Gian nói.
Ông chủ Hà nặn ra một nụ cười:
"Đội trưởng Dương, giữa chúng ta thật sự có một chút hiểu lầm. Tôi cũng mong đội trưởng Dương có thể biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ."
"Chuyện đã xảy ra sao có thể xem như chưa từng xảy ra được, hơn nữa ông là cái thá gì, tại sao tôi lại phải nể mặt mà hoà giải với ông? Tìm mấy kẻ vô danh tiểu tốt trong giới linh dị đến, muốn bọn họ tạo áp lực, trấn áp tôi ư? Có tin tôi có thể giết chết cả ba người bọn họ ngay bây giờ không?"
Sắc mặt Dương Gian đầy lạnh lùng, không hề dễ dãi với ông chủ Hà một chút nào.
Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Nghĩa Tĩnh không khỏi hơi hơi thay đổi, gương mặt tái nhợt của Trương Chí lộ ra một tia hoảng sợ, tên ngự quỷ nhân cuối cùng có chút không bình thường, có chút tức giận nhìn chằm chằm Dương Gian, dường như rất không vừa lòng với cách nói của Dương Gian.
Ông chủ Hà tức giận đến tức giận nhưng cũng không dám phát tiết ra ngoài, chỉ có thể gượng gượng kìm lại.
Ông ta đã phải chịu cảnh này bao giờ đâu.
Mặc kệ ông chủ Hà cảm thấy thế nào, Dương Gian chỉ quay đầu nói:
"Hôm nay mấy người tới là để ra mặt giúp ông ta hả?"
"Mọi chuyện cũng không lớn đến mức phải làm đến bước đường này, giữa cậu và ông chủ Hà cũng chẳng phải thâm cừu đại hận gì, cậu phải làm chuyện lớn, những chuyện cỏn con như vậy đâu đáng để cậu quan tâm, nếu đội trưởng Dương không ngại, tôi có thể cho cậu một câu trả lời thỏa đáng."
Trịnh Nghĩa Tĩnh nói.
“Nghe khẩu khí của ông chắc là muốn ra mặt thay cho ông chủ Hà rồi nhỉ? Rất tốt, nhưng chỉ có mấy người thế này thì chưa đủ, gọi thêm mấy người nữa lên đây còn được."
Dương Gian nói.