Ông chủ Hà lúc này mới kìm nén được cơn tức giận nói:
"Đội trưởng Dương, tôi đã rất thành tâm nhận lỗi với cậu mà cậu vẫn cắn chặt tôi không buông, vậy không còn nghĩa lý gì nữa…..”
Ông ta còn chưa nói dứt câu đã bị Trịnh Nghĩa Tĩnh cướp lời:
"Đội trưởng Dương à, hay như này đi, Hôm nay, tôi sẽ tính mạng của ông chủ Hà để đánh cược với cậu, nếu tôi thắng, cậu hãy coi những chuyện trước đây chưa từng xảy ra, còn nếu tôi thua thì không cần cậu phải nhọc lòng, tôi sẽ hai tay cũng kýnh dâng mạng của ông chủ Hà đến cho cậu, cậu thấy thế nào?”
Hắn ta không dám trở mặt với Dương Gian, bởi vì rủi ro khi chơi với Dương Gian là quá lớn, vì vậy hắn ta nhận rút lui và tìm cơ hội chiến thắng Dương Gian.
"Tôi muốn ông chủ Hà chết thì ông ta không thể sóng qua nổi đêm nay, tài sản và tính mạng của ông ta đã nằm trong tay tôi, sao tôi phải đánh cược với ông?"
Dương Gian bình tĩnh nói.
"Nếu thêm cô ấy nữa thì sao? Cậu có vẻ rất hứng thú với cô ấy?"
Trịnh Nghĩa Tĩnh chỉ Hà Nguyệt Liên đã ngất xỉu.
Dương Gian hơi nháy, tuỳ tay vứt cô ta ra ngoài.
Trịnh Nghĩa Tĩnh đỡ lấy ngay, Hà Nguyệt Liên đang ngất được thoát khỏi Dương Gian bỗng ho hai tiếng sau đó tỉnh lại, cô ấy đang hoảng sợ vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
"Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chơi đùa một chút với ông cũng được."
Dương Gian nói, gương mặt không chút thay đổi.
"Cảm ơn đội trưởng Dương."
Trịnh Nghĩa Tĩnh thở phào nhẹ nhõm và cố nặn ra một nụ cười.
---
“Cái tên điên Dương Gian này, vậy mà cậu lại để cho tôi đi giao tiếp với một tên điên như vậy ư? Ban nãy tôi có để ý ánh mắt của cậu ta rồi, trong ánh mắt của cậu ta không hề có chút tình cảm nào của con người.”
Lúc này Hà Nguyệt Liên còn đang xoa xoa vết bầm tím trên cổ, khuôn mặt lạnh lùng nhìn ông chủ Hà, tâm trạng cô đang rất tồi tệ, đã bao giờ cô ta lại bị đối xử như thế này đâu cơ chứ.
Vừa rồi, cô ta suýt nữa bị Dương Gian bóp cổ đến chết, hơn nữa còn chẳng ai cứu nổi cô ta.
"Có vẻ như cậu ta rất quan tâm đến vẻ bề ngoài của cô."
Trịnh Nghĩa Tĩnh đứng ở một bên, mở đầu câu chuyện.
Hà Nguyệt Liên nói:
“Mọi người đều rất quan tâm đến ngoại hình của tôi”.
“Không phải, vừa rồi cô không nghe thấy Dương Gian nói cái gì sao, hắn nói, cô lớn lên mang một gương mặt không nên có. Khuôn mặt này không nên xuất hiện trên người sống. Cô có thể cẩn thận cân nhắc câu nói này, sau đó nhìn phản ứng của Dương Gian khi nhìn thấy cô, phản ứng đầu tiên của cậu ta không phải kinh ngạc, kinh diễm mà là trực tiếp động thủ.”
Trịnh Nghĩa Tĩnh nói:
“Loại nhân vật đứng đầu trong giới linh dị sẽ không vô duyên vô cớ mà ra tay với người bình thường như thế, cho nên tôi có thể kết luận rằng Dương Gian đã từng trông thấy cô, nói chính xác hơn thì, cậu ta đã nhìn thấy một kẻ có gương mặt giống hệt cô, hơn nữa kẻ này còn vô cùng nguy hiểm, thậm chí là kẻ thù của Dương Gian.”
"Chỉ có như vậy thì tôi mới có thể giải thích tại sao hắn lại ra tay ngay khi nhìn thấy cô. Hắn chính là muốn tiên hạ thủ vi cường, xử lý cô."
Ánh mắt Hà Nguyệt Liên chợt lóe, cô ta cũng là người thông minh, ngay lập tức hiểu ra:
"Cho nên, ngay sau khi ra tay, Dương Gian đã biết tôi không phải kẻ kia nên mới tha cho tôi, hắn muốn hiểu rõ nguyên nhân chuyện này?"
“Đúng, chính xác là như vậy.”
Trịnh Nghĩa Tĩnh nói.
"Cho dù trên thế giới này có hai người giống nhau y đúc thậm chí là thân thiết với nhau, trên đời này khó mà có ai có được gương mặt giống y hệt như nó, cho dù là có, chẳng nhẽ lại trùng hợp bị Dương Gian gặp được sao? Anh cảm thấy xác suất của chuyện này là bao nhiêu?”
Ông chủ Hà ấy nghiêm mặt, tâm trạng ông ta đang vô cùng tệ, vì mạng sống của ông ta đã bị kẻ khác cầm trên tay rồi, loại cảm giác này đúng là tệ hại.
Trịnh Nghĩa Tĩnh nói:
"Trong vòng linh dị chuyện gì cũng có thể xảy ra. Có thể người trùng hợp không phải là Dương Gian, mà là cô Hà."
"Ý anh là gì?"
Hà Nguyệt Liên hỏi:
"Anh nghĩ rằng tôi có một vấn đề."
Trịnh Nghĩa Tĩnh nói:
"Tình huống khi ấy Dương Gian hoàn toàn có thể giết chết cô, nhưng cậu ta lại không làm vậy, loại chuyện nương tay thế này sẽ không xảy ra trên kẻ có tính cách như hắn, thân là người trong giới linh dị nên sẽ làm việc cực kỳ cẩn thận, gọn gẽ, bọn họ sẽ loại trừ tất cả những thứ đem lại điều ngoài ý muốn, sự xuất hiện của cô chính là một điều ngoài ý muốn đối với Dương Gian, chỉ có giết cô mới phù hợp với tính cách và tác phong của cậu ta, nhưng cậu ta lại không làm thế.”
"Lời giải thích duy nhất là, cậu ta đã tìm ra manh mối gì ở cô, ông chủ Hà, ông là người chăm sóc cô Hà từ nhỏ đến lớn, cô ấy có vấn đề hay không tôi tin trong lòng ông là rõ nhất, thời còn trẻ ông có từng tiếp xúc với người trong giới linh dị hay không? Nếu có xin hãy nói ra, đây là mấu chốt của sự việc, nếu ông còn cố tình dấu diếm thì chẳng khác nào tìm đường chết, lúc đó tôi cũng không cứu nổi ông.”
Nói xong, hắn ta lại nhìn ông chủ Hà.