Ông chủ Hà không hề che giấu, ông ta nói thẳng:
"Nguyệt Liên nó không có vấn đề gì, về phần tôi..."
Ông ta hơi do dự một chút, cuối cùng cũng tiết lộ một bí mật:
"Mọi người ở thành phố Đại Úc đều biết rằng tôi bắt đầu từ con số không và từng bước đi đến ngày hôm nay, nhưng không ai biết trước khi giàu có tôi đã gặp được ai. Người đó là ai? Tôi cũng không biết, nhưng chỉ vì tôi nói mấy câu với hắn, bỗng hắn lại muốn làm một bản thoả thuận với tôi."
"Thỏa thuận gì?"
Trịnh Nghĩa Tĩnh nói.
Ông chủ Hà nói:
"Nói là thoả thuận chi bằng nói đó là một câu nói. Người đàn ông nói rằng hắn ta có thể làm cho tôi giàu có cả đời. Đổi lại, hắn ta cần tôi sinh một đứa con gái, và một ngày nào đó hắn ta sẽ dùng con gái tôi để gán nợ.”
"Vậy là anh cố tình sinh con gái ngoài dạ thú để trả nợ?"
Trịnh Nghĩa Tĩnh liếc mắt nói.
Ông chủ Hà nói:
"Không, là do tôi không may mắn, hai đứa con của vợ tôi đề là con trai. Chỉ có mẹ của Nguyệt Liên là may mắn, mang thai một cô con gái."
Nhưng chưa kịp nói xong, Hà Nguyệt Liên đã đi tới, lạnh lùng nói:
“Vậy tôi từ đầu đến cuối chỉ là công cụ sao? Một công cụ để trả nợ của ông?”
Ông chủ Hà hơi tức giận nói:
"Mày nói chuyện tôn trọng tao một chút, từ trước đến giờ tao chưa bao giờ bắt mày làm công cụ."
“Tôn trọng? Ông đã từng tôn trọng tôi chưa? Bây giờ tôi đã hiểu rồi, ông dạy dỗ, dung túng cho tôi là bởi vì trong lòng ông sợ hãi, lo sợ kẻ kia sẽ xuất hiện lần nữa đúng không?”
Gương mặt xinh đẹp của Hà Nguyệt Liên lộ rõ vẻ tức giận.
"Hắn không xuất hiện lần nữa, có lẽ đã chết rồi, mày cũng không phải lo lắng."
Ông chủ Hà nói:
"Với lại tôi cũng không cảm thấy bản thân có thể dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng là nhờ kẻ đó, có lẽ đây chỉ là một lời nói bông đùa, dù sao nhiều năm như vậy cuộc sống vẫn luôn bình thường, cũng chưa gặp phải điều gì ngoài ý muốn."
"Được rồi, bây giờ tạm thời gác chuyện riêng của gia đình mấy người lại, ta cũng chuyện giao dịch với người kia từ mấy chục năm trước cũng đừng quan tâm nữa, hện tại ta phải cân nhắc xem phải giải quyết Dương Gian như thế nào."
Trịnh Nghĩa Tĩnh nói:
"Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa đâu, Dương Gian chỉ cho chúng ta nửa giờ, và trong vòng nửa giờ chúng tôi phải đưa ra quyết định."
"Không phải anh định đánh bạc với Dương Gian sao?"
Hà Nguyệt Liên hỏi.
Ông chủ Hà nói:
"Đó chỉ là để Trịnh Nghĩa Tĩnh trì hoãn thời gian mà thôi, đánh cược với Dương Gian, chúng ta thua là cái chắc, không thể chơi lại hắn ta đâu."
"Thật ra Dương Gian biết ta không thực sự muốn đánh cược với hắn, nhưng hắn quá tự tin, thậm chí có chút ngạo mạn. Hắn tin chắc rằng chúng ta không thể trốn thoát, có thể giết chúng ta bất cứ lúc nào, cho nên hắn muốn xem xem trong vòng nửa tiếng chúng ta có thể làm được gì.”
Trịnh Nghĩa Tĩnh sờ sờ khuôn mặt lạnh như băng của mình, chậm rãi nói.
"Điều mà Dương Gian quan tâm không chỉ là một vài người trong chúng ta. Điều cậu ta quan tâm là liệu có ai đứng sau câu chuyện để câu hắn đến thành phố Đại Úc, hắn muốn lợi dụng chúng ta để lôi kẻ đó ra mặt."
Sắc mặt ông chủ Hà hơi trầm xuống:
"Vậy chúng ta không còn lựa chọn nào khác, chúng ta chỉ có một lựa chọn đó chính là nghĩ mọi biện pháp để trừ khử Dương Gian, chỉ có như vậy mới có thể chấm dứt chuyện này, nếu hắn không chết, đến cuối cùng, chẳng phải người chết sẽ là chúng ta sao?”
"Đúng vậy, ông chủ Hà cuối cùng cũng sáng suốt rồi, thời điểm Dương Gian đến thành phố Đại Úc, kết quả đã định sẵn rồi."
Trịnh Nghĩa Tĩnh nói.
Ông chủ Hà không khỏi hừ lạnh một tiếng:
"Nếu phải quỳ xuống cầu mong Dương Gian rủ lòng thương xót, chi bằng cứ chiến đấu một phen. Tuy hắn là ngự quỷ nhân nhưng cũng là người. Nếu đã là người, thì sẽ phải chết. Tôi dự định hợp lực với Lạc Thắng, thêm mấy người nữa, chưa hẳn chúng ta đã mất hết phần thắng.”
Ông ta nhanh chóng tính toán trong đầu.
Cầu xin tha thứ phải trả cái giá quá đắt, thà rằng không tốn một xu, nhân cơ hội này thì phải làm đến cùng, trực tiếp giết chết Dương Gian.
Một khi hắn chết, sẽ không có chuyện gì cả.
Hơn nữa, sau này món nợ đó cũng không đổ xuống đầu ông ta, dù sao người ra tay cũng đều là người trong giới linh dị, không liên quan gì đến ông ta cả.
“Giết Dương Gian? Lời này thì nghiêm trọng quá rồi."
Trịnh Nghĩa Tĩnh lắc đầu nói:
"Không thể đối xử với những nhân vật cấp đội trưởng như người thường được, nhưng vì Lạc Thắng đã có ý định ra tay, điều đó có nghĩa là hắn có cách đối phó với Dương Gian. Chúng ta có thể gặp anh ấy, nhưng Ông chủ Hà, ông phải suy nghĩ cho thật kỹ, một khi việc này đã bắt đầu, sẽ không có đường lui.”
"Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, Dương Gian này không muốn tôi sống tốt, thì để cho hắn chết đi. Không có thời gian để chậm trễ, hiện tại tôi sẽ liên hệ với bọn họ."
Sau khi nói xong, ông chủ Hà lập tức quay người và sải bước về phòng VIP nơi Lạc Thắng đang ở trước đó.
Sắc mặt Trịnh Nghĩa Tĩnh hơi động, trong lòng cũng không dám nắm chắc.
Chuyện này hắn cũng không biết có nên tham gia vào nữa hay không, nhưng hắn ta có thể nghe xem kế hoạch của Lạc Thắng như thế nào, nếu tỷ lệ thành công của chuyện này cao thì hắn ta thử một chút xem sao.