Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2619 - Chương 2619: Số Phòng 707

Chương 2619: Số Phòng 707

Rất nhanh.

Một nhóm người đến phòng VIP.

Trong phòng, Lạc Thắng và vài người vẫn ở đó.

"Ông chủ Hà, xem ra ông đã nghĩ kỹ rồi, hoan nghênh."

Lạc Thắng mỉm cười, nâng ly rượu lên và ra hiệu một lúc, sau đó nhìn Trịnh Nghĩa Tĩnh, Trương Chí cùng ngự quỷ nhân khác.

Có vẻ như đây chính là vốn liếng của ông chủ Hà rồi.

Ông chủ Hà nói:

“Tôi đồng ý với kế hoạch của cậu, tôi cũng sẵn sàng hợp tác với cậu, nhưng tôi muốn biết chính xác là cậu sẽ giết Dương Gian bằng cách nào? Nếu chỉ dựa vào sức lực của mấy người chúng ta thì xác suất giết được một vị đội trưởng là bao nhiêu?”

"Ít hơn 10%."

Lạc Thắng nhún vai nói:

"Chính xác mà nói, không có xác suất. Nếu chúng ta ra tay đối phó Dương Gian, nhất định sẽ bị tiêu diệt."

"Cậu đang đùa tôi đấy à?"

Giờ phút này ông chủ Hà không nén nổi tức giận mà nói.

Lạc Thắng nói:

"Tôi không lừa ông, thực tế luôn phũ phàng như vậy đấy, chút ít năng lực ấy của tôi còn không được xếp vào chính phủ, mà Dương Gian lại là đội trưởng của chính phủ còn là người đứng đầu trong các đội trưởng, ông cảm thấy tỉ lệ tôi thắng là bao nhiêu thì hợp lý?”

"Nếu cậu đã nói như vậy, tôi chỉ có thể nói xin lỗi, tôi không thể cùng cậu đi vào chỗ chết được."

Ông chủ Hà nói.

"Muốn cứng đối cứng, chỉ dựa vào chúng ta thì căn bản không thể giết được Dương Gian, nhưng vẫn còn biện pháp để khiến Dương Gian biến mất trên thế giới này vĩnh viễn."

Vào lúc này, Tôn Nhân, người đang ngồi bên cạnh, nói.

Sau đó cậu ta từ từ đặt một biển số nhà lên bàn, biển số nhà này màu đen, bên trên in số 707.

"Căn phòng 707, số nhà bị nguyền rủa, chỉ cần treo cái này ở cửa phòng, căn phòng này sẽ trở thành một căn phòng linh dị, người ở trong căn phòng này sẽ không bao giờ ra được."

Tôn Nhân nói.

Sắc mặt Trịnh Nghĩa Tĩnh hơi động:

"Kinh khủng như vậy sao?"

"Vật phảm linh dị chính là không có quy tắc như thế, muốn bỏ đi thì chỉ có thể gỡ biển số nhà này xuống, nhưng người bên trong không làm được, chỉ có người bên ngoài mới có thể giúp gỡ biển số nhà."

Tôn Nhân nói:

"Chúng ta có thể vây khốn Dương Gian bằng thứ này suốt đời, để cho hắn và căn phòng 707 này vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian."

"Nếu không vây được hắn thì sao?"

Trịnh Nghĩa Tĩnh nói:

"Đừng nói với tôi là mấy người muốn đặt cược ván bài này."

"Tôi đã chuẩn bị một số thủ đoạn, mặc dù tôi không thể đảm bảo rằng có thể giết được Dương Gian, nhưng để giam Dương Gian ở đây thì không có vấn đề gì."

Lúc này Lạc Thắng mới lên tiếng:

"Nếu hôm nay hắn không đồng ý giúp đỡ thì tôi cũng chẳng có sức mà ra tay."

"Được rồi, cược đi."

Ông chủ Hà nghiến răng và quyết định ngay lập tức.

Ông ta quyết định hợp tác để đối phó với Dương Gian.

Dù sao thì ông ta cũng không thể thoát được.

"Nguyệt Liên, mày đi tiếp đãi Dương Gian, đưa Dương Gian đến đây, nói là chúng ta sẽ cược với hắn một phen ở đây."

Ông chủ Hà nói.

Hà Nguyệt Liên chạm vào vết bầm tím trên gương mặt mình:

"Đây là lần cuối cùng. Sau khi sự việc kết thúc, tôi sẽ rời thành phố Đại Úc và không bao giờ muốn gặp lại ông nữa".

"Tùy mày."

Ông chủ Hà nhanh chóng đáp lại.

Lúc này Hà Nguyệt Liên mới nhấc chân thon dài, xoay người rời đi.

Cô ta cũng hy vọng rằng Dương Gian sẽ biến mất.

Dù sao thì ban nãy cô ta cũng suýt chút nữa bị Dương Gian giết chết.

Phụ nữ thường rất dễ ghi thù.

---

Lúc này Hà Nguyệt Liên mới điều chỉnh tâm lý, một lần nữa xuất hiện trước mặt Dương Gian, vóc dáng cô yểu điệu, thanh thuần lại quyến rũ, đi đến đâu cũng có thể hấp dẫn vô vàn ánh mắt.

“Cậu Dương, bài đã chuẩn bị xong, ông chủ Hà bảo tôi đến mời cậu đến phòng VIP.”

Cô cụp mắt thật thấp, không dám nhìn thẳng vào Dương Gian, trong lòng rất sợ tình cảnh ban nãy lại xảy ra lần nữa.

“Cô còn dám xuất hiện à?”

Dương Gian bình tĩnh nhìn thiếu nữ trước mặt:

“Lúc này không phải nên trốn đi sao? Hay là ban nãy tôi ra tay chưa đủ tàn nhẫn, không giết chết cô luôn.”

“Trước mặt cậu Dương đây tôi làm gì có cơ hội chạy trốn, nếu như cậu Dương thực sự muốn giết tôi, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận, chỉ là tôi tin cậu Dương không phải kẻ lạm sát người vô tội.”

Hà Nguyệt Liên nói.

Dương Gian đáp lời:

“Tôi không phải người xấu nhưng cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, lần này tôi cũng hi vọng mấy người biết thân biết phận, bớt làm mấy chuyện ngu xuân đi, nếu không các người sẽ phải hối hận đấy, dẫn đường đi, tôi muốn xem xem mấy người chuẩn bị ván bài gì cho tôi đây.”

Hà Nguyệt Liên mỉm cười, cô ra hiệu, sau đó đi đằng trước dẫn đường.

Trên đường đi.

Hà Nguyệt Liên to gan lớn mật mà dò hỏi:

“Hình như cậu Dương đã từng gặp tôi, rất quen thuộc với diện mạo của tôi, hay là lúc trước gặp được người nào có gương mặt giống tôi y đúc sao? Hay là nói chỉ hứng thú với mỗi tôi.”

“Đừng nên thăm dò những chuyện vượt qua năng lực của mình, biết quá nhiều không tốt với cô đâu, sẽ chỉ khiến cô chết sớm hơn thôi.”

Dương Gian lạnh lùng nói.

“Nếu cậu Dương đây đã không vui vậy tôi cũng không hỏi nữa.”

Hà Nguyệt Liên nói tiếp:

“Chẳng qua là tôi quá tò mò, đến cùng là người đó có điểm gì khiến người như cậu Dương phải để tâm đến vậy, chẳng nhẽ có liên quan đến chuyện trong giới linh dị sao? Nếu là như vậy tôi đây tình nguyện đi điều tra cùng với cậu.”

Bình Luận (0)
Comment