Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2620 - Chương 2620: Một Cộng Một Bằng Mấy?

Chương 2620: Một Cộng Một Bằng Mấy?

“Cô đúng là một người vô cùng thông minh, trước đây ta cũng gặp một người phụ nữ rất thông minh, chỉ là kết cục của cô ta không được tốt cho lắm.”

Dương Gian đáp.

“Cậu Dương giết cô ấy rồi sao?”

Hà Nguyệt Liên cười hỏi, không mảy may sợ hãi.

Dương Gian đáp:

“Đối với người phụ nữ kia, chết là một loại giải thoát, tôi đã giúp cô ta giải thoát rồi, có một số chuyện còn kinh khủng hơn cả cái chết.”

“Còn kinh khủng hơn cả cái chết ư? Đó là gì vậy?”

Hà Nguyệt Liên không kìm nổi tò mò mà hỏi.

Dương Gian tiếp tục đi về phía trước, hắn hỏi:

“Một cộng một bằng mấy?”

“Một cộng một bằng ba.”

Hà Nguyệt Liên gần như không cần suy nghĩ mà trả lời luôn câu hỏi này.

Nhưng sau đó sắc mặt cô ta chợt thay đổi, một cộng một bằng hai, đây là điều mà đến trẻ con còn biết sao bản thân cô ta lại trả lời một cộng một bằng ba?

Nghĩ lại.

Một cộng một chính xác là bằng hai.

"Không, không đúng, hẳn là phải bằng ba chứ..."

Lúc này Hà Nguyệt Liên chợt ngẩn người.

Một cái vấn đề đơn giản vốn không còn gì để bàn cãi như thế mà bản thân cô ta lại đưa ra đến hai đáp án, mà không hề cảm thấy hai đáp án này có vấn đề, dường như vốn dĩ phải như thế.

Hà Nguyệt Liên là một người thông minh, cô lập thức ý thức được có lẽ bản thân mình có vấn đề.

Chẳng có lẽ là….

Cô nhớ tới cảnh tượng bị Dương Gian xiết cổ đến suýt chết lúc trước, lúc đó, ngoại trừ sợ hãi, Hà Nguyệt Liên còn cảm nhận được một luồng khí tức âm lãnh xâm nhập cơ thể mình, triệt để ăn mòn tất thảy của cô ta.

Thế nhưng Hà Nguyệt Liên cho rằng mình đã chết.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, e là lúc đó chính mình cũng đã xảy ra rất nhiều thay đổi.

“Cậu đã làm gì với tôi?”

Hà Nguyệt Liên đột nhiên nhìn về phía Dương Gian, gương mặt đầy vẻ lo lắng sợ hãi mà dò hỏi.

“Cô cứ trả lời xem một cộng một bằng mấy trước đã.”

Dương Gian lạnh lùng nói.

“Một cộng một bằng ba.”

Hà Nguyệt Liên trả lời lần nữa nhưng khi cô vừa mở miêng, đáp án vẫn giống như lần trước, mặt cô nàng biến sắc:

“Không, không đúng, là bằng hai, từ từ, là bằng ba... Không, không thể bằng ba được, chắn chắn bằng hai.”

“Những thứ cô cảm thấy đúng chẳng qua chỉ là tôi muốn để cô cảm thấy đó là đúng mà thôi, bây giờ cô nghĩ kỹ lại một lần nữa, chuyện bây giờ cô đang làm là do tôi để cô làm hay bản thân cô tự làm? Như vậy một cộng một là bằng hai hay là bằng ba.”

Dương Gian nói.

Lúc này Hà Nguyệt Liên như sụp đổ, ánh mắt cô ta run run, khi nhìn về Dương Gian không thể trấn định lại nữa, chỉ có sợ hãi, sợ hãi, còn có một loại tuyệt vọng như hít thở không thông.

“Không, cậu không thể làm như vậy, cậu đây là đang đùa cợt linh hồn của tôi, cậu thay đổi nhận thức của tôi, lại biến ta thành một người khác….”

Giọng nói của cô ta run rẩy.

Đến bây giờ, Hà Nguyệt Liên mới hiểu được tên Dương Gian này đáng sợ đến nhường nào.

Có thể phá vỡ nhận thức cũng có thể bóp méo ký ức.

“Đừng căng thẳng thế, nhận thức của cô vẫn còn bình thường.”

Dương Gian nói.

Bóp méo ký ức, sửa đổi nhận thức, tất cả những điều này đều vô cùng dễ dàng đối với Dương Gian, hắn chỉ để lại một đường rút lui trên người Hà Nguyệt Liên, cũng để dễ bề khống chế mà thôi.

Lần này Hà Nguyệt Liên không còn tin những lời Dương Gian nói nữa, cô ta cảm thấy bản thân đã có ván đề, mà loại vấn đề là là tai hoạ ngầm, không hề phát hiện ra.

Thế nhưng, Dương Gian cũng không muốn tiếp tục phí phạm thời gian với người phụ nữ này nữa.

Cho dù cô ta có một gương mặt vừa xinh đẹp lại đáng sợ, nhưng bây giờ Dương Gian lại muốn xem ông chủ Hà và người gọi là ngự quỷ nhân Trịnh Nghĩa Tĩnh kia muốn ứng phó với mình như thế này.

Rất nhanh đã đến được phòng VIP.

Sau khi mở cửa, trong căn phòng vắng vẻ rộng rãi có bày một chiếc bàn lớn, ngồi trước bàn là ông chủ Hà, đám người Trịnh Nghĩa Tĩnh còn có mấy người xa lạ chưa từng thấy mặt.

“Hoang phí một chút thời gian, mong là đội trưởng Dương không quở trách, dù sao nghĩ biện pháp để thắng đội trưởng Dương cũng là một điều rất khó, nên phải chuẩn bị nghiêm túc một chút, hy vọng là đội trưởng Dương có thể hiểu được.”

Ông chủ Hà đứng lên, lễ phép nói.

“Chỉ là trước khi bắt đầu ván bài, trước tiên tôi sẽ giới thiệu một người với đội trưởng Dương.”

Nói xong, ông ta ra hiệu cho người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trước bàn.

“Vị này chính là người phụ trách của thành phố Đại Úc, Lạc Thắng.”

Lạc Thắng cười cười:

“Đội trưởng Dương, chào mừng cậu tới thành phố Đại Úc, nghe danh đội trưởng Dương đã lâu, tôi còn tưởng sẽ không có duyên gặp mặt, không ngờ hôm nay lại may mắn được diện kiến đội trưởng Dương ở đây, hy vọng đội trưởng Dương sẽ không trách tôi vì không đến nghênh đón cậu.”

“Lạc Thắng? Chính là người đã đề nghị tôi giao cao ốc Thượng Thông ra để trả nợ cho ông chủ Hà? Không tệ, lá gan rất lớn.”

Dương Gian khẽ gật đầu một cái.

“Ông chủ Hà cũng là người làm ăn, cũng chẳng dễ dàng gì, thiếu nợ thì phải trả nợ, đây là điều hiển nhiên, tôi cũng chỉ nói một lời công bằng mà thôi, đội trưởng Dương cũng sẽ không chuyện này mà tức giận đấy chứ.”

Lạc Thắng nói.

Bình Luận (0)
Comment