Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2621 - Chương 2621: Câu Cá

Chương 2621: Câu Cá

Dương Gian gật đầu:

“Nói hay lắm, có chơi có chịu, thiếu nợ thì trả tiền, hy vọng hôm nay ông chủ Hà thua cũng không chơi xấu.”

“Tôi có chơi xấu thế nào cũng không dám chơi xấu trước mặt đội trưởng Dương.”

Ông chủ Hà đáp.

“Nói không, Trịnh Nghĩa Tĩnh, anh định chơi trò gì với tôi đây?”

Dương Gian hỏi.

Trịnh Nghĩa Tĩnh cũng đáp lại:

“Không vội, đội trưởng Dương cứ ngồi xuống trước đã, cậu có muốn uống chút gì không?”

"Rót cho tôi cốc nước đi."

Dương Gian mặt không đổi sắc mà nói.

Hà Nguyệt Liên đảm đương nhân vật người phục vụ, cô lắc eo nhỏ đi đến cạnh quầy rượu, rót một cốc nước sôi rồi đưa tới:

“Cậu Dương, nước của cậu đây.”

Dương Gian nhận ly nước, bình tĩnh vươn tay phải ra nhận lấy, nói:

“Thời gian của tôi có hạn, nếu các người vẫn muốn lãng phí thời gian của tôi ở đây, vậy tôi cùng không phụng bồi.”

“Đội trưởng Dương bình tĩnh đừng nóng, trước khi cuộc chơi bắt đầu, tôi mong đội trưởng Dương có thể gặp một người trước đã, người này đội trưởng Dương có quen, hơn nữa còn rất thân thuộc.”

Lúc này Lạc Thắng lên tiếng.

“Hừm, chỗ này còn có cả người quen cũ của tôi nữa à?”

Dương Gian nói:

“Tối rất ngạc nhiên đấy, rốt cuộc là ai ở thành phố Đại Úc đây.”

Lạc Thắng cười cười, ra hiệu lần nữa:

“Cậu Tôn, cậu có thể đi ra rồi.”

Đúng lúc này, một chàng trai còn khá trẻ mang theo luồng khí tức lạnh lẽo, vẻ mặt mệt mỏi rã rời đi ra, sau khi xuất hiện, ánh mắt của cậu ta lập tức dán chặt lên người Dương Gian, đồng thời cất tiếng chào hỏi:

“Dương Gian, đã lâu không gặp, không biết cậu có còn nhớ tôi hay không?”

"Tôn Nhân?"

Ánh mắt của Dương Gian hơi chuyển động, lập tức nhận ra người này.

Đây chính là bạn thời cao trung của hắn – Tôn Nhân.

Thế nhưng ai cũng biết, phần lớn bạn học thời cao trung của Dương Gian đều đã trên trong sự kiện ở trường Thất Trung, cuối cùng chỉ có bảy người sống sót.

“Còn tưởng sau khi Dương Gian cậu trở thành ngự quỷ nhân lại gia nhập chính phủ sẽ không nhận ra tôi nữa, không ngờ cậu vẫn chưa quên tôi.”

Tôn Nhân cười lạnh nói:

“Lúc trước cậu bắt cóc Trương Vỹ, muốn tôi lấy một con quỷ là tiền chuộc, chuyện này tôi còn chưa tính sổ với cậu, bây giờ cậu còn dám xuất hiện? Không sợ tôi giết cậu sao?”

lạnh nói,

Dương Gian nói.

Tôn Nhân trực tiếp tìm một vị trí rồi ngồi xuống, hắn nói:

“Bạn cũ gặp mặt vừa gặp đã kêu chém giết, cậu vẫn kiêu căng như thế, không muốn ôn lại chuyện xưa sao?”

“Tôi với cậu chẳng có kỷ niệm gì tốt đẹp, mặc dù tôi với cậu là bạn học nhưng lúc còn đi học cũng không chơi cùng nhau, chẳng có giao tình gì, hơn nữa trong sự kiện ở trường Thất Trung khi trước, xem như tôi đã cứu cậu một mạng, mà xem cậu đã báo đáp tôi như thế nào? Đúng là thằng chó vong ân phụ nghĩa.”

Sắc mặt Dương Gian lạnh như băng nói:

“Bây giờ trở thành ngự quỷ nhân nên cảm thân có thể náo loạn với tôi sao?”

“Dương Gian, ăn nói khác sáo một chút đi.”

Sắc mặt Tôn Nhân vô cùng khó coi.

“Muốn chết thì cứ nói một câu, tôi tiễn cậu một đoạn.”

Đột nhiên lúc này Dương Gian mở quỷ nhãn ra.

Lúc này Lạc Thắng cười xởi lởi nói:

“Đội trưởng Dương, cậu hiểu lầm rồi, lần này tôi tìm cậu ta đến là để cho cậu gặp mặt thôi, không hề có ý gì khác, tôi thực sự không biết giữa hai người có hiểu lầm, cho dù là có hiểu lầm thì đó cũng là chuyện của quá khứ rồi, tôi thấy gỡ bỏ hiểu lầm này là không sao rồi.”

“Chỉ có người chết mới không mang thù.”

Dương Gian liếc mắt một cái:

“Cho nên, bây giờ cuộc cá cược bắt đầu rồi?”

“Đánh cược gì cơ? Chúng ta chưa bắt đầu mà.”

Trịnh Nghĩa Tĩnh mờ mịt không biết.

Dương Gian cười nhạt nói:

“Mấy người ở chỗ này, không phải có thù oán thì cũng là có xung đột với tôi, các người tụ lại một chỗ rồi tìm tôi hoá giải hiểu lầm hay là muốn kết hợp nhằm tiêu diệt tôi, trong lòng mấy người có tính toán, nhưng nói thật khiến tôi thất vọng quá đấy.”

"Thất vọng cái gì?"

Tôn Nhân nói.

“Tôi câu cá cả một ngày lại chỉ câu được mấy kẻ như các người, sao lại không thấy vọng cho được.”

Dương Gian nói.

Mọi người lập tức trở nên trầm lặng.

Chỉ là có người mí mắt bỗng giật, trong đầu xuất hiện một loại dự cảm xấu.

---

Câu cá?

Một luồng dự cảm không tốt xộc lên trên đầu, mặc dù trước đó bọn họ cũng đã cân nhắc qua điều này nhưng lúc này khi nghe chính miệng Dương Gian nói thì cũng không nhịn được mà sợ hãi.

Quả nhiên.

Tên Dương Gian này chậm chạp không chịu ra tay, không ngừng gây áp lực cho ông chủ Hà chính muốn bức kẻ đứng sau lưng bọn họ phải ra mặt.

Đến bước đường này thì không thể rút lui nữa rồi.

Dương Gian đã tới, Tôn Nhân cũng lộ diện, Lạc Thắng cũng ra sân... lúc này mà lùi bước thì cũng chẳng khác nào tìm đường chết, trước mắt cứ kiên trì ra tay e là còn có cơ hội tốt.

Mấy người kín đáo liếc nhau một cái, đều thấy được sự dứt khoát trong mắt đối phương.

“Đội trưởng Dương, đừng có hơi tí là dương cung bạt kiếm, tôi làm người trung gian, giúp mọi người giải quyết chuyện này một lần, cậu thấy sao? Tất cả mọi người đều là ngự quỷ nhân, sống sót được đã chẳng dễ dàng gì, trong sự kiện linh dị, lệ quỷ mới chính là kẻ thì của chúng ta, thế cục ở nơi này bây giờ ra sao chắc cậu cũng biết, sống sót đã khó khăn mà lại đấu tới đấu lui đúng là ngu ngốc.”

Lạc Thắng cười cười, vội vàng hạ bớt không khí căng thẳng.

Bình Luận (0)
Comment