Dựa theo kế hoạch lúc trước, bọn họ tính toán cùng nhau động thủ, mạnh mẽ lôi kéo Dương Gian trong mấy giây rồi nhanh chóng rút lui, treo biển số nhà 707 trước cửa, trực tiếp vây khốn.
Thế nhưng khi động thủ thì tuyệt đối không được để đối phương nghi kị.
Nếu muốn thành công kế hoạch này thì phải đánh được đòn phủ đầu.
Nhưng mà trong hoàn cảnh hiện tại, kế hoạch này đã không thể thành công được nữa rồi.
“Lạc Thắng, trong lòng anh suy tính cái gì thì tự bản thân anh cũng biết, có chút mồm mép thì lừa lũ trẻ con thì ổn, còn muốn ở đây vũ nhục người, anh thấy trên thế giới chỉ có anh là kẻ thông minh thôi sao, còn những người khác đều ngu xuẩn hà?”
Dương Gian mặt lạnh nhìn hắn rồi nói.
“Cái khác chưa nói đến, một tên tội phạm đang bị truy nã như Tôn Nhân ngồi ở chỗ này, anh không những không quản mà còn muốn hoà giải mâu thuẫn ư? Não anh là não lợn à? Một người phụ trách lại phải hoà giải với một tên tội phạm bị truy nã.”
Sắc mặt Lạc Thắng lập tức trầm xuống.
Đây cũng là lần đầu hắn bị người khác chỉ thẳng mặt mà chửi mắng, dù sao hắn cũng là người phụ trách của cả một thành phố.
"Dương Gian, cậu đừng có mở mồm ra là bảo tôi là tội phạm bị truy nã, Tôn Nhân tôi đây đã phạm tội gì chứ?”
Tôn Nhân có chút hận ý mà nói:
“Do bắt cóc Trương Vỹ sao? Tôi vốn chưa từng muốn đối phó hắn, tôi chỉ lợi dụng Trương Vỹ có một lần mà thôi, nếu tôi thực sự muốn giết hắn, cậu cảm thấy Trương Vỹ còn có thể sống sót được sao?”
“Đương nhiên cậu nói không sai, vậy tại sao phải xuất hiện trong tình cảnh như này, mà không liên hệ rồi giải thích trực tiếp với tôi? Nếu cậu đã là ngự quỷ nhân, tôi tin cậu có cách để tìm được tôi, thế nhưng cậu không làm, lần này cậu xuất hiện, hơn phân nửa là muốn đối phó tôi, lần trước cậu bắt cóc Trương Vỹ sau đó bắt chẹt tôi phải giao một con lệ quỷ ra, lại trở thành ngự quỷ nhân để đi đối phó tôi, như vậy cậu vẫn còn cảm thấy mình làm đúng à?”
Sắc mặt Dương Gian không chút thay đổi.
“Là cái lệnh truy nã kia của cậu khiến tôi không còn đường đi.”
Tôn Nhân nhìn chằm chằm vào hắn rồi nói:
“Chúng ta cùng học một trường, cậu lại không hề nương tay, trước đó không phải tôi chưa từng tìm đến cậu, kết quả suýt chút nữa bị một con lệ quỷ giết chết, đừng nói với tôi là cậu không biết.”
“Lén lén lút lút đi vào một địa phương khác, hô to gọi nhỏ còn không đánh, có lý nào như vậy?”
Ánh mắt Dương Gian lạnh lẽo:
“Quên đi, tôi cũng không muốn nhiều lời với cậu, nếu hôm nay cậu đã dám xuất hiện ắt đã có tính toán kỹ càng, lý do, giải thích, mấy cái này cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là... Kết quả.”
“Đúng vậy, quá trình không quan trọng, quan trọng là... kết quả.”
Tôn Nhân cũng lạnh mặt gật đầu nói y hệt.
“Dương Gian, ván bài của chúng ta còn chưa bắt đầu, cậu sẽ không ăn gian đâu đúng không.”
Lúc này, người đàn ông tên Trịnh Nghĩa Tĩnh mới mở miệng nói.
Dương Gian liếc hắn một cái:
“Tôi sẽ không ăn gian, nói đi, muốn đánh cược cái gì?”
Trịnh Nghĩa Tĩnh nói thẳng ra:
“Đánh cược bình thường thì chẳng ý nghĩa gì cả, cũng không phù hợp với thân phận của cậu Dương Gian đây, nếu tất cả mọi người đều là người trong giới linh dị, như vậy chi bằng chúng ta chơi trò nào đó trong giới linh dị.”
“Ván bài linh dị ư? Không quan trọng, quan trọng là tôi chỉ cho các người một cơ hội duy nhất.”
Dương Gian vô cùng tự tin, hắn ra hiệu:
“Anh muốn chơi thế nào.”
Trịnh Nghĩa Tĩnh không ngờ Dương Gian lại sảng khoái như vậy, sắc mặt hắn khẽ động, trong lòng cũng bắt đầu suy tính.
Nếu như đối phương đã không lập tức lật bàn, vậy chuyện này chính là một cơ hội đối với bọn họ.
Nắm bắt được cơ hội này thì có thể lật đổ Dương Gian.
Đương nhiên, một khi không thành công, bọn họ cũng sẽ phải nghênh đón sự tập kích đáng sợ của Dương Gian.
Lúc này Tôn Nhân thoáng nhìn về Trịnh Nghĩa Tĩnh, dùng ánh mắt để ra hiệu.
Lúc này hắn cảm thấy cần để cho gian phòng số 707 xuất hiện.
Trịnh Nghĩa Tĩnh ngầm hiểu, lập tức nói:
“Bên trong Thành Giải Trí có một căn phòng thần bí, căn phòng 707, có người nói chỉ cần vào phòng kia thì sẽ không thể thoát được ra ngoài, chúng ta lấy căn phòng đó đánh cược, nếu như cậu có thể thoát khỏi căn phòng đó, xem như chúng tôi thua, ngược lại, nếu như cậu không thể rời khỏi, vậy thì….”
Lạc Thắng đúng một bên, sắc mặt đã hơi đổi, hắn nhìn chòng chọc vào Dương Gian.
Cạm bẫy rõ ràng như vậy, tên Dương Gian này hẳn là sẽ không đồng ý một cách sòng phẳng như vậy chứ?
Mặc dù trong lòng hắn nghĩ như vậy nhưng thực thế thì hắn cũng hi vọng Dương Gian sẽ thực sự đồng ý ván cược này, bởi vì chỉ cần như thế sẽ có thể thuận lợi khiến Dương Gian đi vào gian phòng số 707 mà không phải mất gì.
“Xem ra đây là thứ mà các người đã sớm chuẩn bị, một người sống không thể rời khỏi hung gian? Khá thú vị, tôi đồng ý ván cược này.”
Dương Gian nói.
“Thật sao?”
Trịnh Nghĩa Tĩnh cũng có chút không dám tin Dương Gian sẽ thực sự một lời đồng ý như vậy.