Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2623 - Chương 2623: Treo Biển

Chương 2623: Treo Biển

Thế nhưng sau đó Dương Gian lại nói:

“Không sai, tôi đồng ý với ván cược này, nhưng nếu đã cược, vậy cả hai bên phải công bằng một chút, tôi có thể mạo hiểm đi vào phòng 707 nhưng mấy người muốn lấy gì để cược tính mạng với tôi? Đừng nói là tài sản và mạng của ông chủ Hà, ông ta không xứng đâu, nếu không mang ra được món cược tương ứng, vậy đến tư cách chơi cùng tôi mấy người cũng không có.”

“Cái này….”

Trịnh Nghĩa Tĩnh một phen khó xử.

Lời của Dương Gian không sai, bản thân phải lấy cái gì để cược với Dương Gian đây.

Lạc Thắng cũng nhíu mày.

“Nếu Thắng, gian phòng số 707 này cũng thuộc về cậu.”

Lúc này, đội nhiên Tôn Nhân lên tiếng.

Dương Gian cười nhạt nói:

“Giết mấy người xong kết quả cũng như thế mà.”

Sắc mặt Tôn Nhân trầm xuống, lập tức không hé miệng nửa câu.

“Các người không lấy được vốn liếng để cược với tôi cũng không sao, chỉ cần đổi quy tắc trò chơi một lượt là được, chúng ta cùng đi vào gian phòng số 707, người có thể sống sót trở ra chính là kẻ thắng.”

Câu này vừa thốt ra, sắc mặt mấy người kia lập tức thay đổi, không, nói đúng ra thì trong lòng muốn rút lui.

Bọn họ không dám vào hung gian số 707.

Đó chính là một căn phòng lệ quỷ thực thụ, một khi bị nhốt ở bên trong nhất định sẽ chết rất thảm.

“Không cần suy nghĩ nhiều, cứ quyết định như vậy đi, căn phòng số 707 ở đó sao? Tôi nói rồi, chỉ cho các người một cơ hội duy nhất, không có lần thứ hai.”

Dương Gian liếc mắt nhìn những người khác rồi nói.

Sắc mặt Trịnh Nghĩa Tĩnh lúc này vô cùng khó xử, có cảm giác như đâm lao phải theo lao, hắn nhìn về phía Tôn Nhân:

“Hắn biết căn phòng 707 ở đâu.”

Ánh mắt Tôn Nhân lúc này cũng loé lên không ngừng.

Hắn muốn giết chết Dương Gian, nhưng lại không có dũng khí đồng quy vu tận, bây giờ nội tâm hắn giãy dụa và do dự đến kịch liệt.

“Cậu đang do dự đấy ư?”

Dương Gian cười nhạo:

“Cũng đúng thôi, điều này khá phù hợp với tính cách của cậu, rất sợ chết, không phải vạn bất đắc dĩ cậu làm sao dám liều mạng với tôi.”

“Dương Gian, tôi biết cậu lợi hại, nhưng tôi đã không còn là tôi của khi trước, cậu muốn chơi phải không, tôi chơi với cậu, gian phòng số 707 ở đây.”

Tôn Nhân lạnh lùng nói, hắn chậm rãi lấy một tấm biển số nhà cũ kỹ ra.

Trên đó viết ba số 707 mày đen.

"Một cái biển số nhà?"

Dương Gian hơi híp mắt, nhìn thoáng qua tấm biển số nhà kia.

Có chút quen thuộc.

Dường như đã trông thấy ở đâu đó.

Đúng rồi, đây không phải biển số của căn phòng ma quái trong nhà hàng Caesar sao?

“Dùng như nào?”

Sắc mặt Dương Gian vẫn không đổi, tiếp tục hỏi.

“Sau khi treo lên cửa, nơi này sẽ trở thành hung gian số 707.”

Tôn Nhân trả lời.

Vừa nói xong.

Biển số nhà trên tay Tôn Nhân lập tức biến mất, ngay sau đó nó lại xuất hiện trên tay Dương Gian.

“Cậu….”

Mọi người lập tức căng thẳng, nhìn chằm chằm vào hắn.

Lạc Thắng hoảng sợ đến độ lập tức đứng bật dậy muốn động thủ theo bản năng.

Dương Gian lập tức tiện tay ném thứ đồ chơi đó đi:

“Hà Nguyệt Liên đúng không? Cầm món đồ này treo lên cửa, để trò chơi này bắt đầu đi.”

Hà Nguyệt Liên nhận lấy biển số nhà, có chút giật mình, có chút căng thẳng cũng có chút sợ hãi.

Cô nhìn mấy người đang ngồi trước bàn, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Đội trưởng Dương, chuyện này để tôi đi làm.”

Ông chủ Hà lập tức xung phong nhận việc.

Dương Gian liếc cũng không thèm liếc ông ta lấy một cái, chỉ lạnh lùng buông xuống một câu:

“Chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này một giây, tôi sẽ tự tay làm thịt ông.”

Bước chân ông chủ Hà lập tức ngừng lại, trên trán bịn rịn toàn mồ hôi lạnh.

“Còn đứng ở đây làm gì, nếu không muốn thì cứ ở đây đi.”

Dương Gian quát lớn một tiếng.

“Tôi, tôi đi.”

Hà Nguyệt Liên giật mình lấy lại tinh thần, vội vàng cầm số nhà đi ra ngoài.

Mọi người thấy cô rời đi, tim đều nhảy lên.

Muốn ngăn cản sao?

Bây giờ ra tay cũng còn kịp

Một khi treo tấm biển kia lên, tất cả đều muộn rồi, đến lúc đó, chẳng những không vây khốn được Dương Gian mà còn tự nhốt mình chết ở nơi này.

Mấy người nhanh chóng liếc nhau một cái.

“Các người có thể động thủ ngăng cô ấy lại, nhưng khi các người vừa động thủ có nghĩa là các người chơi xấu, lật đồ ván cược này, đến lúc đó tôi cũng sẽ không cho mấy người cơ hội thứ hai.”

Dương Gian nhắc nhở.

“Không thể ra tay.”

Vừa nghe nói như vậy, tất cả mọi người đều toát ra ý nghĩ như thế.

Ra tay ngăn cản Hà Nguyệt Liên có nghĩa là muốn Dương Gian động thủ, đến khi đó tình huống sẽ càng bết bát hơn.

Két!

Hà Nguyệt Liên đã ra khỏi phòng VIP, cánh cửa lớn kia chầm chậm đóng lại.

Rất nhanh, bên ngoài đã khôi phục sự yên tĩnh.

Thế nhưng trái tim của mọi người lại như bị treo lên.

Ngay sau đó.

Phía sau cửa truyền đến một chút động tĩnh, dường như Hà Nguyệt Liên đang treo biển số phòng lên.

“Tôi phải rời khỏi nơi này, tôi không muốn điên cuồng với mấy người.”

Đúng lúc này, người tên là Trương Chí kia đã không chịu nổi áp lực, hắn hét to một tiếng, giống như phát điên lao về phía cửa.

Hắn không muốn chết ở đây.

Vây khốn được Dương Gian thì sao nào?

Mình cũng vẫn phải chết.

Hắn tới để kiếm tiền chứ không phải đến để tìm cái chết.

“Ầm!”

Nhưng chỉ một giây sau, Trương Chí đã nặng nề đập vào khung cửa.

Cửa gỗ không nhúc nhích ts nào, không hề có chút biểu hiện bị hư hại nào, bên ngoài yên tĩnh đến đáng sợ.

Chỉ có hồi âm trong căn phòng này vọng lại.

Hình như hắn đã chậm một bước... căn phòng 707 đã đến rồi.

Bình Luận (0)
Comment