Cửa phòng VIP không có khóa, là cửa hai cánh bằng gỗ, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể mở được.
Trương Chí đã đụng rất mạnh vào nhưng đến cửa cũng không hề lay động. Dường như có một sức mạnh lạ nào đó đang can thiệp vào mọi thứ trong phòng, khiến nơi này trở nên khác lạ.
Không một ai cảm thấy ngạc nhiên trước tình huống này.
Nếu có thể đập cửa và rời khỏi một cách dễ dàng như vậy thì căn phòng 707 đã không được gọi là một căn phòng không bao giờ có thể thoát ra được.
“Dương Gian, cậu thật đúng là một kẻ điên rồ.”
Lúc này, vẻ mặt của Lạc Thắng rất lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào hắn:
“Vậy mà kéo chúng tôi vào phòng 707 cùng. Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy? Sợ chúng tôi chạy à? Hay cậu tự tin đến mức không để ý tới ảnh hưởng của phòng 707, có thể ra khỏi đây bất cứ lúc nào."
"Lẽ nào không thể ra khỏi đây à?"
Vẻ mặt của Dương Gian rất bình tĩnh:
"Vừa rồi mấy người không cá chết lưới rách. Điều này cho thấy vẫn còn cách để rời khỏi căn phòng số 707. Tôi đoán là biển số nhà kia có thể treo lên, biến nơi này thành phòng số 707, cũng có thể tháo xuống, giải trừ những hạn chế linh dị, cho nên phương thức để phá giải không phải bên trong mà ở bên ngoài."
Lạc Thắng không nói nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
"Cậu nói đúng. Cách duy nhất để dỡ bỏ hạn chế 707 là thực hiện nó ở bên ngoài." Lúc này, Tôn Nhân cũng hào phóng thừa nhận rằng suy đoán của Dương Gian là đúng.
Hiện tại không cần thiết phải che đậy.
“Chuyện này mấy người cũng biết từ lâu rồi nên mới không lo ngại gì nhưng cậu ta có vẻ hơi thiếu tự tin và muốn trốn đi sớm.”
Dương Gian liếc nhìn Trương Chí.
Trương Chí này vừa rồi đập cửa, trán lõm xuống, nhìn có vẻ rất đau nhưng không có chuyện gì xảy ra với hắn cả.
Lạc Thắng cho biết:
"Không bình tĩnh nổi là chuyện bình thường. Cậu ta khá là nhát chết. Dù sao thì phòng 707 quả thực rất nguy hiểm. Dù có cách để phá nó thì vẫn không biết chắc có sống sót mà thoát ra được không."
"Được rồi, bớt nói mấy lời nhảm nhí đi. Phòng số 707 là gì cũng không quan trọng đối với tôi. Không còn sớm nữa, tôi phải nhanh chóng xử xong anh. Tôi còn bận nhiều việc khác. Hôm nay tôi không tiếp tục ở đây chơi với mấy người nữa."
Lúc này Dương Gian từ từ đứng dậy.
"Nếu như các ông còn có người khác có thể giúp thì nhanh chóng gọi ra đây, để muộn rồi thì chỉ có thể đến nhặt xác cho các ông thôi."
"Cậu quả nhiên không nhịn nổi nữa rồi? Dù đã sớm biết cậu sẽ ra tay nhưng thực sự không ngờ tới cậu sẽ chọn ra tay trong căn phòng số 707. Tuy nhiên tôi cũng đã lường trước được tình huống này. Nếu muốn đối phó với cậu thì chắc chắn sẽ phải đối phó trực diện."
Lạc Thắng cũng đứng dậy, vẻ mặt rất trịnh trọng.
Hắn không có nhiều tự tin để đối phó với Dương Gian.
Nhưng một số chuyện không thử thì sẽ không bao giờ biết kết quả.
Trịnh Nghĩa Tĩnh cũng đứng lên:
"Dù tôi không muốn tham gia vào vấn đề này nhưng dường như hiện tại không có lựa chọn nào tốt hơn."
"Dương Gian, có vẻ như tôi không phải người duy nhất muốn đối phó với cậu. Cậu vẫn khiến người khác gai mắt như trước. Cậu thực sự nên cảm ơn vì sự kiện quỷ gõ cửa. Nếu không có sự kiện đó, cậu đã không đạt được những thành tựu như hôm nay nhưng cậu cũng chỉ đi được đến hôm nay thôi."
Tôn Nhân cũng đứng lên.
Với lòng căm thù, muốn kết thúc chuyện ân oán này tại đây, trút bỏ mọi đau khổ, dằn vặt mà hắn đã phải chịu đựng những ngày qua.
Ông chủ Hà ở bên cạnh thấy cảnh này ánh mắt lóe lên, lập tức từ từ lùi lại càng xa càng tốt, tránh khỏi những người trong giới linh dị này.
Là một người bình thường, lúc này ông ta không có tư cách để tham gia vào.
"Thú vị."
Dương Gian cười, nụ cười rất lạnh lùng:
"Các ông ngây thơ đến mức nghĩ chỉ cần liên thủ là có thể giết chết một đội trưởng? Nhưng Tôn Nhân nghĩ vậy cũng thôi đi. Lạc Thắng, với tư cách là người phụ trách thành phố Đại Úc biết rất nhiều thông tin và tình báo, vậy mà anh cũng có ý tưởng tương tự."
"Nhưng cũng đúng thôi, mấy người ít tiếp xúc với linh dị, Cũng chưa từng phải chống lại lệ quỷ một cách đúng nghĩa, càng không nói về việc giải quyết các sự kiện linh dị, việc đánh giá sai năng lực của bản thân cũng là điều bình thường."
"Cũng tốt, hôm nay tôi sẽ dạy cho mấy người một bài học để biết rằng giữa các ngự quỷ nhân cũng có khoảng cách."
Trong khi nói chuyện.
Ly nước trên bàn trước mặt Dương Gian bắt đầu trào lên, như thể nó đang sục sôi.
Hả?
Ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi sự bất thường đột ngột này, không nhịn được mà liếc thêm vài cái.
Họ lo lắng rằng đây là một hiện tượng linh dị trong phòng 707, không thể không đề phòng.
Nhưng giây tiếp theo.
"Bang!"
Ly nước đột ngột vỡ tung, nước văng tung tóe khắp nơi.
Và giữa dòng nổ của nước, hình ảnh phản chiếu của một ngọn giáo vàng mờ nhạt xuất hiện.
Đột nhiên, Dương Gian giang tay ra phía trước và nắm lấy nó, lòng bàn tay chạm vào dòng nước và chìm trong nước. Dường như dòng nước bắn tung tóe đã trở thành vật trung gian kết nối với một nơi vô định.
Rào!
Dòng nước rơi xuống đất, làm ướt mặt đất.
Một ngọn giáo vàng nứt mẻ xuất hiện trong căn phòng, được Dương Gian nắm chặt.
"Một món vũ khí? Không, nó là linh vật. Dương Gian đã chế tạo nó thành một món vũ khí sao? Nhưng tại sao nó lại được giấu trong một cốc nước..."
Một ngự quỷ nhân lạ mặt đã quan sát kỹ càng, lúc này hắn rất căng thẳng.
Nhưng giây tiếp theo, cây thương trong tay Dương Gian đột nhiên biến mất.
Không có dấu hiệu gì, chỉ là một cái chớp mắt.
---
Để bảo vệ bản dịch tránh bị reup mình sẽ bắt đầu set truyện chỉ đọc được trên ứng dụng từ mai. Mong các bạn thông cảm ạ. Ứng dụng YY hiện đã được tối ưu cho việc đọc truyện, rất tiện lun! !!