"Cẩn thận."
Lạc Thắng nhận ra điều gì đó và ngay lập tức gầm lên:
"Đó là đinh quan tài, bị nó đóng đinh lên thì sẽ toang luôn."
"Bang!"
Nhưng còn chưa nói xong, một tiếng động lớn vang lên trong phòng.
Một ngọn giáo nứt gãy trực tiếp xuyên qua cơ thể của ngự quỷ nhân lạ mặt đó và đóng đinh cơ thể hắn vào bức tường phía sau.
Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh và không có thời gian để phản ứng.
Không, Dương Gian không cho họ thời gian để kịp phản ứng.
“Kẻ đang bị nhắm tới là tôi sao?”
Ngự quỷ nhân lạ mặt hơi trầm mặc và nhìn xuống ngọn giáo đâm vào ngực mình, cố gắng vùng vẫy nhưng sức lực dường như đã bị rút hết. Không thể di chuyển.
Nhưng lúc này linh lực trong cơ thể hắn như đã bị rút cạn, căn bản không có cách nào động đậy.
Nếu ngự quỷ nhân không có sức mạnh linh dị thì sẽ lập tức trở thành người thường.
Nhưng một khi tình trạng thể chất của hắn thay đổi trở lại như một người bình thường thì sẽ là đòn chí mạng.
Chỉ thấy hắn ta phân hủy nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cơ thể hắn nồng nặc mùi xác chết. Đôi mắt còn sáng một chút ban nãy mờ đi rồi chết ngay sau đó.
Chỉ trong vài giây.
Nếu không có sức mạnh linh dị duy trì, người này đã trở thành một cái xác đã phân hủy, trông không giống như vừa chết.
“Đến khoảng trống để chống trả cũng không có.”
Mí mắt của những người khác giật nảy mình, nỗi lo lắng trong lòng lại được phóng đại lên.
"Cậu chỉ có một chiếc đinh quan tài, chúng tôi vẫn còn bốn, chưa chắc đã thua."
Trịnh Nghĩa Tĩnh nói, nhắc nhở những người khác đừng sợ hãi.
Chỉ cần có thể chịu được đợt tấn công đầu tiên của Dương Gian, chưa chắc không thể ở lại phòng 707.
Hiện tại không có đường lui rồi, sẽ thật ngu ngốc nếu còn lung lay quyết tâm.
Ra tay!
Sau khi Dương Gian giết người đầu tiên, không những không răn đe được những người khác, họ còn cảm thấy rằng đây là cơ hội, bởi vì chiếc đinh quan tài đe dọa nhất đã không còn trong tay hắn, vậy thì bất kỳ phương pháp nào cũng có thể được sử dụng không cần kiêng kị gì nữa.
Ngay lập tức.
Dương Gian cảm thấy một luồng hơi lạnh bay qua bên cạnh Tôn Nhân, rồi đi về phía hắn.
Không có gì ở trong tầm mắt.
Nhưng dưới mắt quỷ, hắn nhìn thấy một bóng người mơ hồ.
Nó trông giống như một nữ thi, lạnh lẽo và nhợt nhạt, không có một mảnh quần áo nào trên người.
Vừa đến gần, Dương Gian đã cảm thấy cơ thể mình đông cứng lại và không thể cử động.
Và khi cái xác càng đến gần, cảm giác ngày càng mạnh mẽ hơn, thậm chí mí mắt cũng nặng trĩu và muốn nhắm lại.
“Một nữ thi khủng khiếp.”
Dương Gian khẽ cau mày, hắn có thể cảm thấy cái xác quấn lấy Tôn Nhân rất khác thường, thậm chí rất đáng sợ, không đơn giản chỉ là một con lệ quỷ.
Lạc Thắng cũng bắt đầu ra tay, dường như có thứ gì đó rơi ra từ cơ thể hắn, đó là một sợi chỉ mỏng màu đỏ. Những sợi mỏng đó nhuốm màu máu, số lượng tăng dần từ nhỏ đến lớn, tiến về phía Dương Gian với một tốc độ khó tin rồi hợp lại với nhau.
Trịnh Nghĩa Tĩnh cũng sử dụng sức mạnh lệ quỷ của mình, da của hắn ta đang tan chảy, cả người giống như tượng sáp.
Nhưng có một khuôn mặt khác ẩn sau làn da tan chảy, đó là khuôn mặt nhắm nghiền đôi mắt vô hồn, giống như một xác chết được đặt trong quan tài.
Xác chết không biết đã dùng phương pháp gì để tạo ra một cái xác bằng sáp, lớp sáp bên ngoài là dáng vẻ của Trịnh Nghĩa Tĩnh, còn cái xác bên trong là một hình dáng khác.
Không, không đúng.
Sáp vẫn đang chảy ra, cuối cùng không còn sót lại chút gì.
Vì vậy, toàn bộ khuôn mặt của Trịnh Nghĩa Tĩnh biến mất, chỉ còn lại cái xác vô hồn.
Căn bản là chẳng có người nào tên Trịnh Nghĩa Tĩnh cả.
Trịnh Nghĩa Tĩnh thật chỉ là cái xác bằng sáp không biết đã tồn tại bao lâu.
Lúc này, xác sáp mở mắt.
Đôi mắt mờ và đen, không có một chút ánh sáng nào. Cơ thể đầy thối rữa, có một cảm giác già nua khó tả. Có vẻ như hắn ta đã tồn tại như một cái xác bằng sáp vài năm rồi, không phải dáng vẻ trẻ trung như trước.
"Mấy người này, bọn họ thật là kinh khủng..."
Ông chủ Hà đang núp trong góc nhìn thấy cảnh này mà há hốc mồm sợ hãi.
Toàn thân ông ta không khỏi run lên.
Lúc này, ông mới thực sự hiểu được mỗi góc của tảng băng trong giới linh dị.
Xác chết bằng sáp của Trịnh Nghĩa Tĩnh không tấn công mà bước về phía Dương Gian một cách mạnh mẽ.
"Nhìn các người đều có vẻ không đơn giản, ngẫm lại cũng đúng. Các ngươi không có tự tin thì làm sao dám tới tìm tôi. Chỉ là như vậy vẫn chưa đủ đâu."
Dương Gian vẫn vô cảm, nội tâm không chút dao động.
Một đòn tấn công ở cấp độ này quả thực rất đáng sợ nhưng nó vẫn chưa đến mức có thể giết được mình.
Đột nhiên, mắt quỷ mở ra.
Mọi thứ xung quanh đều được bao phủ bởi ánh sáng đỏ.
Quỷ vực sáu tầng được mở.
Linh dị tấn công xung quanh đột nhiên trở nên chậm chạp, tất cả chúng đều rơi vào trạng thái ngưng trệ trong thời gian ngắn vào lúc này.
Cả người và quỷ đều bị ảnh hưởng.
Nhưng Dương Gian vẫn nhìn thấy nữ thi khủng khiếp bên cạnh Tôn Nhân đang bước đi, dù tốc độ bước đi có chậm lại một chút nhưng đó là lệ quỷ duy nhất không bị ảnh hưởng.
Tiếp theo là Trịnh Nghĩa Tĩnh.
Đôi mắt màu đen của hắn ta vẫn không ngừng chuyển động, cũng không hoàn toàn bị dừng lại, chỉ là ảnh hưởng tương đối lớn và hắn ta không thể cử động bình thường.
Nhưng khoảng thời gian này là đủ đối với Dương Gian.
---
NHN DANH BÓNG ĐÊM (BẢN DỊCH): ĐỆ NHẤT DANH SÁCH TOP 1 QIDIAN - PHẦN 2, hài hước, hệ thống, dị năng, đô thị....
MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN! !! !