Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2626 - Chương 2626: Vô Tri

Chương 2626: Vô Tri

Dù quỷ vực cấp sáu không đủ để hoàn toàn ngăn được lệ quỷ đáng sợ, nhưng có thể trì hoãn hành động của lệ quỷ đã đủ với Dương Gian bây giờ.

"Mối đe dọa lớn nhất là Tôn Nhân nhưng đáng chết nhất là Lạc Thắng. Thân là người phụ trách thành phố Đại Úc, hắn lại muốn liên thủ với những người khác để giết mình."

Đôi mắt đỏ rực của Dương Gian đảo liên tục.

Mắt quỷ là sự tồn tại duy nhất không bị ảnh hưởng trong quỷ vực cấp sáu.

Lúc này, mắt quỷ cuối cùng cũng khóa được Lạc Thắng sau một vòng tuần tra, hắn cảm thấy giết Lạc Thắng quan trọng hơn so với việc giết kẻ đáng đe dọa là Tôn Nhân.

Giây tiếp theo, Dương Gian biến mất tại chỗ, hắn dùng quỷ vực để chuyển vị trí của mình.

Một giây…hai giây.

Chỉ trong thời gian hai giây, rất ngắn.

Ảnh hưởng của quỷ vực cấp sáu đã hết.

Không phải là không thể tiếp tục kéo dài mà là không cần thiết.

Ngay lập tức, ánh sáng đỏ xung quanh tan biến, mọi thứ trong phòng VIP trở lại bình thường, cuộc tấn công trước đó vẫn tiếp tục, nhưng Dương Gian không còn ở đó nữa.

"Không thấy Dương Gian đâu rồi, cậu ta biến mất sao?"

Trịnh Nghĩa Tĩnh, người giống như một cái xác bằng sáp đột nhiên dừng lại, hai tròng mắt đen của hắn ta khẽ đảo, phát hiện Dương Gian đã không còn ở trước mắt.

"Đây là phòng 707, Dương Gian không ra ngoài được đâu..."

Tôn Nhân nói, nhưng chưa nói hết hắn đã phát hiện thi thể đã phân hủy bị đóng trên tường đã rơi xuống đất, ngọn thương giết chết hắn ta đã biến mất.

“Cậu ta, cậu ta đang ở phía sau hai người.”

Trương Chí nhát gan trông có vẻ kinh hoàng và chỉ về phía sau Trương Nghĩa Tĩnh và Tôn Nhân.

Ngay lập tức, đồng tử không khỏi co lại.

Lúc này, Dương Gian đang đứng bên cạnh Lạc Thắng, trên tay hắn là một cái đầu của người chết. Bên cạnh là một cái xác không đầu đang chảy máu ùng ục. Phía trên là các sợi máu mỏng tràn ra, kéo dài hướng tới cái đầu người, như đang muốn chắp ghép đầu và thân lại, trông rất kỳ lạ.

"Cậu ra tay với mình từ lúc nào?"

Đầu của Lạc Thắng vẫn đang nhìn chằm chằm vào Dương Gian, hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận. Hắn vẫn chưa chết. Người sống bằng sức mạnh linh dị không dễ chết như vậy.

Dù bị Dương Gian chặt đầu và tách cơ thể nhưng hắn vẫn có thể sống sót.

"Có một số chuyện rất khó giải thích với anh nhưng anh làm tôi cảm thấy rất không yên tâm. Cho nên, kết thúc mạng của anh trước sẽ an toàn hơn. Quả nhiên, anh không dễ giết như vậy. Thế này rồi mà vẫn chưa chết."

Trên mặt Dương Gian không có cảm xúc gì, con dao trong tay hắn đang rỉ máu.

Cơ thể đứt lìa của hắn bị đàn áp bởi bàn tay quỷ, vậy mà hắn vẫn không chết.

“Nhưng tôi thực sự muốn biết liệu anh có còn sống sau khi bị đinh quan tài đóng vào người hay không.”

Sau khi nói xong, Dương Gian tiện tay vứt đầu Lạc Thắng xuống đất.

Hắn nâng trường thương nứt trong tay lên, chuẩn bị xuyên thủng đóng đinh đầu lâu xuống đất.

Nhưng vào lúc này, một lòng bàn tay lạnh lẽo chết người đột nhiên nắm lấy cổ tay của Dương Gian, khiến toàn bộ cánh tay của hắn đông cứng lại.

"Dương Gian, tôi biết cậu rất mạnh nhưng cậu quá kiêu căng khi cứ coi thường chúng tôi như này đấy. Chúng ta đều là ngự quỷ nhân, tôi không tin cậu không bị ảnh hưởng chút nào.”

Trịnh Nghĩa Tĩnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh với khuôn mặt đã chết từ lâu. Hắn ta nhân cơ hội nắm chặt lấy Dương Gian, ngăn cản Dương Gian giết Lạc Thắng.

Lòng bàn tay của Trịnh Nghĩa Tĩnh như đang tan chảy, nó đã dính chặt vào da của Dương Gian chỉ với một cái chạm nhẹ.

Điều kỳ lạ hơn là tốc độ tan chảy của bàn tay vẫn tiếp tục tăng nhanh. Chỉ trong vài giây, cánh tay của hắn đã dính chặt vào cánh tay của Dương Gian, giống như hai đứa bé bị dính cơ thể vào với nhau, không thể tách rời.

Cơ thể của Trịnh Nghĩa Tĩnh và Dương Gian càng ngày càng sát lại gần hơn.

Đòn tấn công này giống như sự xâm chiếm. Trịnh Nghĩa Tĩnh sẽ xâm nhập vào cơ thể của Dương Gian và biến nó thành cơ thể mới của xác chết bằng sáp này.

"Con người sẽ chỉ tin vào những gì trong phạm vi hiểu biết của họ, họ sẽ không bao giờ tin vào những gì nằm ngoài nó. Vậy nên các người mới luôn cảm thấy ngự quỷ nhân giống nhau, chỉ cần ra tay sẽ có cơ hội chiến thắng."

Dương Gian phớt lờ sự tấn công của Trịnh Nghĩa Tĩnh, lạnh lùng nhìn hắn.

Sự xâm chiếm vẫn tiếp tục diễn ra.

Bây giờ Trịnh Nghĩa Tĩnh đã gắn một nửa cơ thể vào người của Dương Gian. Hắn cảm thấy mình dần dần có thể kiểm soát được nửa cơ thể này nếu sự xâm chiếm diễn ra suôn sẻ. Theo tình hình hiện tại, cơ thể của Dương Gian sẽ được thay thế hoàn toàn và trở thành Trịnh Nghĩa Tĩnh mới.

Tuy nhiên, Trịnh Nghĩa Tĩnh không tự tin lắm khi thấy Dương Gian kiên quyết như thế. Hiện tại, mức độ xâm chiếm đã hơn nửa, hắn cũng không vui chút nào bởi vì hắn biết Dương Gian vẫn còn những thủ đoạn khác.

Quả nhiên khi sự xâm chiếm vẫn đang diễn ra, Trịnh Nghĩa Tĩnh phát hiện ra điều bất thường.

Lúc này hắn cảm thấy cơ thể mình cực kỳ nặng nề. Không biết cơ thể mình đã ướt từ lúc nào, tốc độ xâm chiếm cũng nhanh chóng chậm lại. Một loại cảm giác ngột ngạt đang di chuyển lên xuống trong cơ thể hắn với tốc độ đáng kinh ngạc.

Nước không ngừng chảy ra từ dưới chân, chẳng mấy chốc xung quanh chỉ còn lại một mảng nước.

Bình Luận (0)
Comment