"Chuyện gì đang xảy ra..."
Trịnh Nghĩa Tĩnh đột nhiên hoảng sợ. Cơ thể của hắn đang từ từ chảy xuống, tách ra khỏi cơ thể của Dương Gian và bắt đầu chìm xuống mặt đất. Mặc dù hắn tuyệt vọng, cố gắng chống lại nhưng cũng chẳng có ích gì.
Vùng nước đọng này kinh khủng hơn tưởng tượng, nó có thể nuốt chửng mọi thứ, lệ quỷ cũng không ngoại lệ.
"Ăn mòn cơ thể tôi thật là một ý tưởng vô cùng ngu ngốc. Trong cơ thể tôi có nước trong quỷ hồ. Đó là sức mạnh linh dị cấp S. Anh nghĩ rằng mình có thể chống lại sức mạnh linh dị ở cấp độ này sao?"
Dương Gian chậm rãi nói.
Với sự xuất hiện của nước quỷ hồ, nước không chỉ xuất hiện ở dưới chân mà còn chảy cả trên tường, trần nhà và thậm chí cả trên ghế ngồi của căn phòng này.
Nước rỉ ra không biến mất mà tụ lại ngày càng nhiều ở chỗ này. Nó như muốn nhấn chìm tất cả mọi người trong căn phòng.
"Nước của quỷ hồ? Không thể nào. Hành động ở quỷ hồ không thành công. Làm sao cậu có thể kiểm soát sức mạnh linh dị cấp độ này."
Đầu của Lạc Thắng cũng bị ngâm trong nước đọng, kinh ngạc nói.
Hiện tại, tóc của Dương Gian cũng ướt, cả người hắn giống như được vớt lên từ trong nước. Hắn giẫm lên vũng nước, toàn bộ cơ thể không chìm vào trong nước. Lúc này, cánh tay hắn khẽ nhúc nhích, lại hồi phục tri giác, ngọn thương đối diện với đầu của Lạc Thắng ghim sâu xuống vài phần, sắp xuyên qua đầu hắn.
Lạc Thắng đối mặt với nguy cơ bị nuốt chửng bởi dòng nước tù đọng, đồng thời phải chịu đựng nỗi kinh hoàng khi chiếc đinh quan tài cắm vào đầu.
Hắn còn cảm thấy hiện tại Dương Gian vẫn chưa thực sự ra tay, thậm chí không vội giết mình ngay.
Bấy giờ Dương Gian như mèo vờn chuột, khiến mình cảm thấy tuyệt vọng.
"Không đúng, đây không phải là phòng 707 à? Tại sao sức mạnh linh dị của cậu lại có thể ảnh hưởng đến căn phòng này? Đáng lẽ cậu không thể sử dụng quỷ vực trong căn phòng này. Sức mạnh linh dị trong căn phòng này đủ để ảnh hưởng mọi thứ. Hơn nữa từ đầu tới giờ cũng không xuất hiện tình huống đặc biệt nào, yên bình đến kỳ lạ."
Lúc này, Tôn Nhân nhìn những bức tường thấm nước xung quanh mới nhận ra điều gì đó.
"Phòng 707? Tôn Nhân, tại sao cậu lại nghĩ đây là phòng 707?"
Dương Gian cau mày.
Hả?
Lúc này Trịnh Nghĩa Tĩnh đang bị nước đọng nuốt chửng, Lạc Thắng chỉ còn một cái đầu và Tôn Nhân đều giật mình.
"Đây không phải là phòng 707 sao?"
Tôn Nhân bị sốc:
"Làm sao có thể như vậy? Vừa rồi căn phòng rõ ràng đã bị ảnh hưởng, Hà Nguyệt Liên lẽ ra đã treo số nhà trên cửa rồi mới đúng."
"Các người không biết cái gì mà còn muốn lấy mạng tôi hả? Thật là ngây thơ và dễ thương."
Vẻ mặt Dương Gian vẫn như thường:
"Tại sao mấy người lại nghĩ tôi sẽ đưa số nhà cho một người bình thường và để cô ta làm loại chuyện này?"
"Vì người bình thường quá yếu đuối, họ dễ bị ảnh hưởng bởi linh dị. Theo nhận thức của cô ta, một cộng một bằng ba. Cậu cảm thấy để cô ta đi treo biển số nhà, người như chúng ta sẽ làm vậy à? Căn phòng này luôn nằm trong phạm vi quỷ vực của tôi."
"Từ đầu đến cuối không có phòng 707 nào cả. Phòng linh dị thực sự chưa từng được giải phóng. Như lúc trước cậu cũng nói rồi đấy, không ai có thể sống sót ra khỏi căn phòng đó."
"Mô phỏng một căn phòng linh dị mà các người thậm chí còn không biết là điều quá dễ dàng với tôi."
Nghe vậy, Tôn Nhân ngây người.
Lạc Thắng cũng chợt nhận ra, hắn cười:
"Thì ra là như vậy. Lúc trước cậu có liên hệ với Hà Nguyệt Liên, chính lần đó đã ảnh hưởng đến cô ta. Không đúng, cậu đã chuẩn bị từ lâu rồi. Trước kia tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao cậu lại đồng ý đặt cược với Trịnh Nghĩa Tĩnh một cách dễ dàng như vậy, giờ thì tôi hiểu rồi."
"Anh hiểu hay không hiểu cũng không sao, kết quả đều như nhau. Từ đầu các người đã đánh không lại tôi, chẳng qua các người không biết tự lượng sức mình và luôn cảm thấy có thể làm được những điều người khác không thể.”
Dương Gian nói.
Trong khi họ nói chuyện, nước đọng trong phòng đã tụ lại thành một vũng lớn, ngập đến mắt cá chân của mọi người.
Nước đọng nông nhưng hiện tại lại đủ sâu.
Vũng nước tù đọng này nối liền với quỷ hồ, rất nguy hiểm và đáng sợ.
Đúng lúc này, một thân ảnh mơ hồ xuất hiện trong vũng nước. Những thi thể đó lạnh ngắt, nhợt nhạt như bị ngâm trong nước hàng chục ngày nhưng lại sưng tấy, thối rữa.
Những xác chết này nổi lên, cuốn lấy Trương Chí đang đứng trên vũng nước đọng, kéo chân hắn ta xuống nước.
“Không, thả tôi ra.”
Trương Chí kinh hãi hét lên, vùng vẫy khó khăn nhưng vô ích.
Tõm!
Hắn rơi vào trong nước đọng, thân thể nhanh chóng chìm xuống. Chớp mắt hắn đã hoàn toàn chìm trong nước rồi biến mất trước mắt mọi người.
Lại chết thêm một người nữa.
Nhưng tình trạng này vẫn tiếp diễn. Lạc Thắng, người chỉ còn là một cái đầu người, lúc này đã bị chìm nửa đầu. Cơ thể không đầu của hắn cũng nhanh chóng chìm xuống. Lúc này, những sợi máu trên những thi thể kia dường như đang chịu một sự đàn áp nào đó, chúng không làm gì nữa mà cùng chìm xuống nước.
Dù là thi thể hay lệ quỷ thì chỉ có một kết quả khi vào quỷ hồ.