"Cách biệt quá lớn. Chúng ta không có cơ hội chiến thắng nào cả. Lần này là một sai lầm.”
Bấy giờ, Trịnh Nghĩa Tĩnh cũng tách khỏi cơ thể Dương Gian và rơi xuống vũng nước.
Một nửa cơ thể của hắn ở trạng thái tan chảy và một nửa còn nguyên vẹn.
Tuy nhiên, cơ thể của Trịnh Nghĩa Tĩnh đầy vết nước. Hắn không thể xâm chiếm Dương Gian và bị quỷ hồ trong cơ thể Dương Gian xâm chiếm. Bây giờ linh dị mất cân bằng và cơ thể của hắn bị trấn áp ngược lại.
Hiện tại, chỉ có Tôn Nhân là còn nguyên vẹn. Hắn không bị thương nhưng chẳng thể làm việc gì nữa.
Hắn có cảm giác ngột ngạt trong hoàn cảnh này.
Ra tay, không có cơ hội.
Không động thủ thì chỉ có thể chờ chết.
Trốn?
Càng không thể.
Vì vậy, bây giờ Tôn Nhân chỉ có thể đứng ở đó, không biết phải làm sao.
"Dương Gian, tôi không định ra tay với cậu nhưng cơ hội đến rồi tôi không thể bỏ lỡ. Tất nhiên, cậu đáng sợ hơn tưởng tượng nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc. Cậu đã bị nhắm vào. Không. Nói chính xác hơn thì các đội trưởng ở tổng bộ đều bị nhắm vào. Hy vọng cậu cẩn thận trong khoảng thời gian tới, nếu không cậu có thể chết bất cứ lúc nào."
Lúc này, cái đầu của Lạc Thắng lại lên tiếng.
Khi nói chuyện, đầu và cơ thể hắn bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Những vết nứt này ngày càng nhiều, cơ thể nhanh chóng tan rã.
Máu thịt phân tán thành từng mảnh, có mới có cũ. Trong đó có vô số sợi máu.
Những sợi máu mỏng này đã khâu máu thịt lại với nhau. Cuối cùng nó tạo thành Lạc Thắng.
Nhưng lúc này cái xác đã sụp đổ, sợi máu mỏng đã mất đi một loại linh lực nào đó. Lạc Thắng này nhanh chóng biến thành một vũng thịt, gần như không phải con người nữa.
"Đây là một cơ thể giả được tạo ra bằng cách khâu máu thịt và kết hợp với linh dị? Nó giống như một con rối, có lẽ cơ thể thật sự của anh vẫn còn sống."
Mắt quỷ của Dương Gian quay sang, quan sát tình hình của Lạc Thắng, cuối cùng hắn đưa ra kết luận.
“Ánh mắt thâm hiểm, phân tích không tồi chút nào.”
Lúc này, khóe miệng còn chưa tan biến mất của Lạc Thắng không nhịn được tiếp tục nói.
Dương Gian gật đầu:
“Bây giờ tôi đã hiểu vì sao anh có dũng khí cùng những người này đối phó với tôi rồi. Anh cũng muốn thử xem sao nên bắt tôi đến thành phố Đại Úc. Khi nào có cơ hội thì ra tay, nếu không có cơ hội thì sẽ không ra mặt. Thật đáng tiếc khi ông chủ Hà và Tôn Nhân đã trở thành bia đỡ đạn cho anh."
"Nhưng anh không dám làm chuyện như vậy một mình. Ai đứng sau anh? Thôi bỏ đi, tôi có hỏi thì anh cũng sẽ không nói."
Nói xong, chiếc đinh quan tài trên tay rơi xuống, cái đầu trơ trụi của Lạc Thắng bị xuyên thủng hoàn toàn, sau đó tất cả máu thịt đều rơi vãi.
Nước đọng màu đỏ, vô số miếng thịt nổi trên mặt nước.
Chẳng bao lâu, nước và những mảnh thịt đẫm máu này chìm xuống đáy và biến mất. Thứ duy nhất còn sót lại là sợi máu mỏng nổi trên mặt nước.
Dương Gian nhặt nó lên và xem thử.
Sợi máu mỏng bắt đầu mờ đi nhanh chóng, phân rã và biến mất hoàn toàn trong chớp mắt.
Rõ ràng, sức mạnh linh dị đã tiêu tan và sợi máu này cũng không thể tồn tại được.
"Cái tên Lạc Thắng này chơi mình."
Lúc này ông chủ Hà trong góc đang run rẩy toàn thân, không biết là sợ hay tức giận. Bây giờ ông ta mới hiểu ý nghĩ của Lạc Thắng.
“Tên khốn này.”
Trịnh Nghĩa Tĩnh cũng chửi bới nhưng bây giờ đã quá muộn để nói bất cứ điều.
Vô số lòng bàn tay nhợt nhạt vươn ra, kéo hắn vào trong nước.
Hắn chỉ có thể trơ mắt bị kéo xuống nước. Xung quanh là vô số thi thể dưới nước. Cuối cùng hắn chìm vào bóng tối lạnh lẽo, không biết mình sẽ đến đâu.
"Tôn Nhân, chỉ còn lại mình cậu thôi. Tôi cố ý giữ cậu lại cuối cùng. Dù gì chúng ta cũng từng là bạn học, muốn tiễn cậu cũng phải để tới cuối cùng. Những người không liên quan phải chết trước mặt cậu. Như vậy không uổng công chúng ta quen nhau mấy năm."
Dương Gian nhìn người cuối cùng, bạn học cấp ba của hắn, Tôn Nhân.
"Có vẻ như lần này tôi còn quá ít kinh nghiệm nên bị lợi dụng. Tôi đã chọn sai thời điểm để ra tay đối phó với cậu. Vốn dĩ còn có khả năng đồng quy vô tận nhưng không ngờ cậu còn làm giả phòng 707."
Tôn Nhân hít một hơi thật sâu.
Hắn không khỏi run nhẹ, không biết là sợ hay run. Hoặc có thể hắn đang chấp nhận cái chết sắp đến nên cơ thể hắn có chút phản ứng.
"Tôi không can tâm. Tôi liều mạng để được sống sót, khó khăn lắm mới đi được tới ngày hôm nay, cuối cùng cũng coi là có khả năng báo thù. Tôi không can tâm thất bại như thế này."
Tôn Nhân nghiến răng nghiến lợi, trong mắt vẫn là sự căm thù cùng oán hận.
"Ngay cả khi tôi là người duy nhất còn sót lại, tôi cũng sẽ không thừa nhận thất bại. Tôi không nghĩ mình thực sự thua cậu. Chỉ cần nó vẫn còn ở đó, tôi vẫn có khả năng trở lại."
Giống như những ngự quỷ nhân khác, hắn ta cũng có một ý chí sinh tồn mạnh mẽ và điên rồ.
Mặc dù những người trợ giúp khác đều đã chết, dù biết rằng đây chỉ là một trò chơi của Lạc Thắng, Tôn Nhân vẫn muốn chiến đấu đến cùng.
“Tôi sẽ cho cậu một cơ hội báo thù. Dù chỉ là thử thôi, tôi sẽ cho cậu chết không còn nuối tiếc.”
Dương Gian đứng trên mặt nước đọng với trường thương nứt trên tay, hắn ra hiệu.
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
NHN DANH BÓNG ĐÊM (BẢN DỊCH): ĐỆ NHẤT DANH SÁCH TOP 1 QIDIAN - PHẦN 2, hài hước, hệ thống, dị năng, đô thị....