“Cậu thật tự cao, cẩn thận sẽ toi mạng đấy.”
Tôn Nhân lạnh lùng nói.
Dương Gian nói:
"Nếu tôi toi mạng rồi thì không phải tốt hơn à? Cậu không chỉ trả được thù mà còn có thể sống. Nói không chừng còn lấy được những vật phẩm linh dị trên người tôi. Không ai dám truy đuổi cậu, cậu sẽ có một cuộc sống mới."
"Đúng vậy, giết cậu, tôi có thể có được một cuộc sống mới."
Tôn Nhân nói.
Nước đọng xung quanh hắn đang lăn tăn, những dấu chân và vết bắn tung tóe lần lượt xuất hiện. Dường như có thứ gì đó đang tiến về phía hắn một cách nhanh chóng.
Dương Gian hơi nheo mắt, mắt quỷ của hắn nhìn thấy một nữ thi không mảnh vải che thân đang đi về phía Tôn Nhân.
Nước đọng trong quỷ hồ không thể nuốt chửng nữ thi.
Đây là một trong số ít lệ quỷ không bị ảnh hưởng bởi linh dị của quỷ hồ.
Mức độ kinh dị của loại lệ quỷ này rất cao.
Tuy nhiên, Dương Gian đã biết điều này từ lâu nên ngay từ đầu hắn đã kết luận Tôn Nhân là sự tồn tại đáng sợ nhất và có tiềm năng cao.
Vì vậy, lúc này Dương Gian không cầm gì khác, hắn chỉ cầm thương.
Đinh quan tài đã được chuẩn bị sẵn, hắn định kết liễu Tôn Nhân nhanh chóng, tiễn hắn lên đường, kết thúc mối ân oán này.
“Nữ thi và Tôn Nhân chồng chéo lên nhau.”
Trong mắt quỷ hiện lên một loại dị thường nào đó.
Nữ thi bước tới trước mặt Tôn Nhân, hình dáng chồng lên nhau.
Lúc này, cơ thể của Tôn Nhân đang trải qua một số thay đổi kỳ lạ. Da của hắn bắt đầu chuyển sang màu xám, quần áo dần bạc màu và tóc cũng rụng...
"Bang!"
Ngay khi thay đổi xảy ra, trường thương đột nhiên xuất hiện trong không khí và xuyên qua cơ thể của Tôn Nhân.
“Dương Gian, cậu thật không biết xấu hổ.”
Tôn Nhân không thể không hét lên khi bị tấn công bất ngờ như vậy.
“Xin lỗi, cậu là tội phạm bị truy nã.”
Dương Gian nói một cách bình tĩnh.
---
Dòng nước đọng lạnh lẽo gợn sóng lăn tăn.
Cả người Tôn Nhân bị đóng trên mặt đất, máu tươi chảy ròng ròng. Hắn cố gắng giãy dụa nhưng vô ích.
Trường thương cắm xuống đất như một cột sắt hàn vào mặt đất, không thể lay động. Dù hiện tại hắn chưa chết vẫn còn có thể cử động nhưng hắn đã trở thành một người bình thường không có sức mạnh linh dị.
“Thể chất của cậu thật sự rất tốt. Sau khi bị đóng đinh quan tài mà cậu vẫn có thể tỉnh táo, không chết cũng không rơi vào trạng thái ngủ sâu.”
Dương Gian nhìn thấy máu rỉ ra từ vết thương của Tôn Nhân, cũng thầm hiểu rõ.
Hắn trở thành ngự quỷ nhân trong một thời gian tương đối ngắn lại không tham gia sự kiện linh dị nào, thân thể hắn cũng không bị linh dị ăn mòn nên tinh thần và thể chất đều rất tốt, trên cơ bản không khác nhiều so với người bình thường.
Việc đóng đinh quan tài chỉ có tác dụng đối với lệ quỷ, không có tác dụng với người sống nên hiện tại Tôn Nhân chỉ bị thương bên ngoài.
“Dương Gian, tên khốn kiếp, cậu thật đáng khinh. Thế mà cậu dám giở trò lừa đảo.”
Lúc này Tôn Nhân đang giãy dụa đau đớn, chửi ầm lên.
"Mọi cuộc đối đầu trong giới linh dị vẫn luôn là ngươi chết ta sống. Các người gài bẫy cố ý dẫn tôi vào 707 không phải muốn lừa chết tôi à? Ai cũng như nhau thôi, cậu không có tư cách mắng chửi tôi. Chưa kể đến việc tôi đã cho cậu một cơ hội, chỉ là cậu không nắm bắt được nó.”
Dương Gian thờ ơ trước sự chửi rủa này.
"Cậu là người nguy hiểm nhất trong số những người này. Con lệ quỷ ở bên cạnh cậu thậm chí không bị quỷ hồ nhấn chìm. Nó rất đặc biệt nhưng tôi vẫn là người ra tay cuối cùng. Nếu như có dũng khí, cậu nên liều mạng với tôi thay vì đợi đến bây giờ.”
"Vậy nên dù tôi học hành kém hơn cậu nhưng cậu không bằng tôi trong giới linh dị này. Chết ở trong tay tôi cũng xem như là may mắn cho cậu. Tôi cũng sẽ không hại người nhà của cậu."
Tôn Nhân nghiến răng nói:
"Tất cả là do cậu ép tôi đi đến bước đường hôm nay. Cậu còn có mặt mũi nói à? Lúc trước Phương Cảnh muốn giết cậu là đúng. Nếu cậu không chết, chúng tôi mới là người phải chết."
"Đừng đổ lỗi lên đầu người khác khi gặp phải những chuyện không may. Ít nhất tôi còn để cho cậu sống mà đi ra khỏi trường Thất Trung. Sau này cậu bị cuốn vào sự linh dị, bị quỷ để ý đến cũng không liên quan đến tôi. Thế giới này vốn thường xảy ra những sự kiện linh dị. Số mệnh của cậu khá tốt so với nhưng người khác, chí ít cậu không mơ mơ hồ hồ chết trong một sự kiện linh dị nào đó."
Dương Gian giẫm trên mặt nước đọng đi tới, đi đến bên cạnh Tôn Nhân, bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn.
Dưới sự thăm dò của mắt quỷ.
Nữ thi không mảnh vải che thân chồng chéo lên Tôn Nhân cũng chìm vào giấc ngủ say, không nhúc nhích.
Suy đoán của hắn là đúng.
Khi nữ thi và Tôn Nhân chồng chéo là thời điểm tốt nhất để ra tay. Lúc đó có thể mượn cơ thể của Tôn Nhân làm trung gian để tiếp xúc với nữ thi.
Nếu là bình thường, nữ thi này không thể tồn tại trên thực tế, đinh quan tài khó mà chạm vào.
"Dương Gian, đừng giải thích nữa. Cậu đừng tưởng rằng tôi không biết sự kiện quỷ gõ cửa là do cậu gây ra. Cậu mới là kẻ cầm đầu. Lúc ấy Phương Cảnh nóng lòng muốn giết cậu cũng vì chuyện này. Chỉ cần giết cậu, quỷ gõ cửa sẽ không đến trường Thất Trung, sẽ không có chuyện gì xảy ra và mọi người có thể sống một cuộc sống bình thường."