Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2630 - Chương 2630: Trách Ai Bây Giờ?

Chương 2630: Trách Ai Bây Giờ?

Lúc này, Tôn Nhân chịu đựng cơn đau dữ dội, sắc mặt tái nhợt, hắn đã mất máu quá nhiều, đầu óc choáng váng.

Sau vài giây, hắn nhắm mắt lại và hoàn toàn bất tỉnh.

Nhưng hắn vẫn không can tâm như cũ. Hồi đi học, Dương Gian này chỉ là một cậu học sinh nghèo, điều kiện gia đình khó khăn. Ngược lại, học lực của mình tốt, gia cảnh cũng khá giả.

Tại sao sau sự kiện Thất Trung thì mọi thứ lại trở nên như thế này?

Tôn Nhân không muốn trải qua những chuyện này. Hắn chỉ muốn trở lại cuộc sống học đường bình thường lúc ban đầu. Bởi vậy hắn rất hận Dương Gian, người khiến hắn đau khổ.

"Cậu nói đúng, lúc đầu tôi đã vô tình kích hoạt quy luật giết người của quỷ gõ cửa, sau đó bị quỷ theo dõi. Đó là lý do tại sao quỷ gõ cửa lại đến Thất Trung. Nó đến tìm tôi. Lúc đó, Phương Cảnh muốn giết tôi cũng không sai vì sau khi giết tôi, mục tiêu của quỷ gõ cửa sẽ biến mất, nó sẽ rời đi nơi khác.”

Dương Gian không phủ nhận những gì đã xảy ra.

"Cậu còn biết thừa nhận là tốt."

Tôn Nhân thở hổn hển, cảm thấy trong não hơi thiếu oxy.

Nhưng dòng nước lạnh quanh người lại kích thích hắn, làm hắn tỉnh táo hơn.

Dương Gian lại nói:

"Nhưng điều này có nghĩa là gì? Chúng ta không thể đoán trước được sự xuất hiện của các sự kiện linh, tôi chỉ là một người bình thường bị cuốn vào nó. Các người có quyền được sống thì tôi cũng có quyền đó. Cậu đổ lỗi cho tôi vì đã dẫn quỷ gõ cửa đến nhưng đâu phải tôi muốn gặp phải chuyện này."

"Bây giờ có vô số sự kiện linh dị, cũng có không ít người bình thường bị cuốn vào, không khác gì những chuyện tôi phải trải qua trước đây. Chỉ là tôi may mắn hơn và sống được đến ngày hôm nay. Vậy nên tôi đã trở thành kẻ cầm đầu trong miệng cậu."

"Hơn nữa, lúc đó tôi đã cứu cậu. Người khác có tư cách trách tôi nhưng cậu thì không."

Hắn và Tôn Nhân đã nhắc lại một vài điều trong quá khứ, kể hết đầu đuôi ban đầu sự kiện của vụ quỷ gõ cửa.

Từng là bạn học, Dương Gian rõ ràng muốn Tôn Nhân chết.

"Ồ, những gì cậu nói cũng có đạo lý, có lẽ tôi không nên trách cậu nhưng tôi nên trách ai đây? Tôi đã có thể thi vào một trường đại học trọng điểm và tương lai có thể trở thành tầng lớp ưu tú của xã hội... Tại sao, tại sao tôi lại biến thành như này? Tôi không muốn gặp những lệ quỷ đó, không hề."

Đầu tiên Tôn Nhân chế nhạo, sau đó kích động gầm nhẹ.

Trạng thái của hắn có chút không đúng, giống như hồi quang phản chiếu trước khi chết, tinh thần rất tốt.

Hiện tại hắn đã bị một cây trường thương đâm xuyên qua ngực, không biết đã đổ bao nhiêu máu. Lúc này, nếu là người bình thường thì đã sớm suy yếu ngất đi nhưng Tôn Nhân thì không.

Có lẽ mong muốn sống sót của hắn quá mạnh mẽ hoặc cơ thể của hắn đã trải qua một số thay đổi dưới sự ăn mòn của linh dị nên không dễ chết như vậy.

Nhưng dù có cố gắng đến đâu, cơ thể con người vẫn có giới hạn.

Nước đọng xung quanh cơ thể Tôn Nhân lại nổi lên những gợn sóng đỏ tươi. Toàn thân hắn lập tức héo úa, sau đó đầu hắn yếu ớt rơi xuống nước.

Đôi mắt hắn chậm rãi nhắm lại.

Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Gian với sự không cam lòng như cũ.

Rõ ràng đã đến bước đường này nhưng vẫn không muốn thua hoàn toàn.

"Không có lý do gì. Từ thời điểm sự kiện linh dị xuất hiện, chúng ta chỉ có thể đối mặt với thế giới lạnh lùng tàn khốc này, cho dù cậu có muốn hay không."

Dương Gian nhìn Tôn Nhân và nói lời cuối cùng.

Tôn Nhân nhắm mắt lại.

Hắn lịm đi, khí tức cũng dần tan biến.

Giờ phút này, hắn vẫn chưa chết, trên thực tế vẫn có khả năng ứng cứu nhưng Dương Gian sẽ không để hắn sống.

Hiện tại Tôn Nhân rất nguy hiểm. Nếu lần này không xử lý được hắn, chờ đến lần sau hắn khống chế được con lệ quỷ kia, vây sẽ không dễ đối phó như ngày hôm nay.

Hắn đứng tại chỗ trong vài phút.

Dương Gian dần dần thu hồi ánh mắt.

Tôn Nhân đã chết.

Hắn không bị giết bởi sức mạnh linh dị mà do cơ thể mất máu quá nhiều khi bị đinh quan tài đâm xuyên.

Đến lúc này, bạn học ở Thất Trung còn sống lúc trước lại mất đi một người.

Và chỉ có hắn bị Dương Gian giết chết.

"Ông chủ Hà, bây giờ đến lượt ông nhỉ?"

Đột nhiên, Dương Gian quay lại nhìn góc phòng.

Ông chủ Hà lo lắng và sợ hãi đứng trong làn nước đọng. Toàn thân hắn run lên, không biết là hồi hộp hay sợ hãi hoặc cũng có thể do nước quá lạnh.

Là một người bình thường, đến bây giờ ông ta không chết, cũng không có bị linh dị ảnh hưởng.

Tất nhiên, chuyện này là do Dương Gian cố tình tạo ra.

Bởi vì ông chủ Hà không có uy hiếp gì, lúc trước không cần phải để ý đến.

"Dương, đội trưởng Dương, đừng, đừng giết tôi. Chỉ cần cậu tha cho tôi, mọi chuyện đều có thể bàn bạc. Tôi có thể cho cậu tất cả, tiền bạc, tôi sẽ cho cậu toàn bộ tiền của tôi, không giữ một xu, ít nhất cũng phải trăm tỷ. Đúng rồi, tôi cũng có thể gả đứa con gái riêng Hà Nguyệt Liên của tôi cho cậu. Tôi biết cậu rất quan tâm đến nó. Cậu có thể lấy tất cả rồi từ từ nghiên cứu sau."

Cổ họng ông chủ Hà nhúc nhích, nuốt nước bọt, vội vàng van xin sự thương xót để được sống sót.

Ông ta đã nhìn thấy tất cả những cảnh vừa rồi.

Bình Luận (0)
Comment