"Chẳng lẽ lại có người muốn giết hết tất cả các đội trưởng? Thời buổi này thường xảy ra sự kiện linh dị.
Các đội trưởng là người chủ chốt đối phó với các sự kiện linh dị.
Chết một người cũng đồng nghĩa với việc sự kiện linh dị của một vùng mất đi người kìm hãm.
Một khi mất hết các đội trưởng, hậu quả sẽ không tưởng được."
“Đợi đã."
Dương Gian hình như đã nhận ra điều gì: “Lạc Thắng hắn vốn không muốn giết mình, hắn chỉ muốn nhốt mình ở trong phòng 707, khiến cho mình biến mất.
Vậy người hắn muốn đối phó không phải là các đội trưởng mà là sự tồn tại của đội trưởng.
Các đội trưởng đã ngăn cản một số hành động của bọn họ nên bọn họ mới muốn xử lý đội trưởng"
"Các hành động là xúi giục, nổi loạn, cảnh cáo, tấn công, nhốt..."
Lúc này hắn bình tĩnh suy nghĩ, sau khi suy luận những lời trước đó của Lạc Thắng, Dương Gian đại khái đã đoán được vài điều.
Chỉ là sẽ mất một khoảng thời gian để xem những suy đoán này có đúng không.
Hắn tin rằng sẽ có tin tức từ tổng bộ và các đội trưởng khác trong thời gian sắp tới.
Nước đọng trong phòng nhanh chóng biến mất.
Linh dị dần tiêu tan và mọi thứ trở lại như cũ.
Xác chết của những người kia đã biến mất cùng với nước đọng, không để lại dấu vết.
Thứ duy nhất còn lại là xác của Tôn Nhân.
Bởi vì bây giờ thi thể của Tôn Nhân đã bị đóng đinh quan tài.
Lệ quỷ trên người hắn cũng không đơn giản, ngay cả quỷ hồ cũng không thể làm cho nó chìm được.
Tuy rằng Dương Gian chỉ điều khiển được 40% quỷ hồ nhưng cũng đủ để cho thấy con lệ quỷ đó rất khủng khiếp.
Như vậy đóng đinh sẽ chắc chắn hơn.
"Mình cần một chiếc hộp làm bằng vàng để đựng xác của Tôn Nhân.
Mình nên đến nơi ở của Lạc Thắng tìm thử xem.
Hắn là người phụ trách và thường chuẩn bị một vài chiếc hộp như vậy."
Dương Gian nghĩ trong lòng.
Hắn nhanh chóng tìm ra nơi ở của Lạc Thắng và thấy một chiếc hộp đặc biệt ở đó.
Sau khi lấy nó, Dương Gian đặt thi thể của Tôn Nhân vào trong.
"Cần lấy đinh quan tài ra nhưng khi tháo ra sẽ có rủi ro.
Nói không chừng mình vừa lấy đinh ra, lệ quỷ sẽ thoát ra ngoài.
Loại lệ quỷ mà ngay cả quỷ hồ cũng không nhất nổi thì hẳn là rất đặc biệt."
Dương Gian nhăn mày, nhìn xác Tôn Nhân trong hộp, hơi nghi hoặc.
Một con lệ quỷ hung dữ.
Trong trường hợp này, hắn chỉ có thể phong ấn cả lệ quỷ lẫn đinh quan tài ở trong đó, giống như sự kiện quỷ đói lúc trước.
Nhưng Dương Gian không thể bỏ lại chiếc đinh quan tài và để nó trên xác của Tôn Nhân.
"Có lẽ nếu mình lấy ra nhanh thì lệ quỷ sẽ không thể thoát ra đâu nhỉ.
Nếu thực sự không được thì mình vẫn có hai tầng bảo hiểm."
Dương Gian cầm trường thương nứt, quỷ ảnh dưới chân lắc lư bịt lại miệng hộp.
Bóng đen dường như là một lớp phong tỏa, bao bọc toàn bộ chiếc hộp.
Quỷ ảnh chỉ cần ngăn lệ quỷ lại một giây, Dương Gian có thể rút định quan tài ra và đậy nắp hộp lại.
Nếu thật sự không được nữa thì hắn sẽ sử dụng vực quỷ cấp sáu để ngăn hành động của lệ quỷ.
Ngay lúc đó, Dương Gian cũng rút trường thương của mình.
Thi thể của Tôn Nhân thức dậy một lần nữa khi không có đinh quan tài trấn áp sức mạnh linh dị trong cơ thể.
Nữ thi trần trụi không tồn tại trong hiện thực cũng thức tỉnh.
Dương Gian có thể cảm nhận được điều đó.
Lúc này, quỷ ảnh đang lăn lộn và uốn éo.
Đường nét của lòng bàn tay khuôn mặt người hiện ra.
Trong hộp dường như có cái gì đang liều mạng tranh đấu muốn thoát ra ngoài.
Chỉ trong vài giây đối đầu, Dương Gian cảm thấy quỷ ảnh cũng không thể ngăn cản thứ này, thậm chí còn bị lệ quỷ cưỡng ép đẩy ra, không có cách để ngăn cản nó.
"Thứ này thật dữ"
Dương Gian cau mày.
Tuy rằng quỷ ảnh khó có thể trấn áp nhưng cũng cầu được một ít thời gian.
Trong khoảng thời gian ngắn này, hắn lập tức đóng hộp lại, sau đó để quỷ ảnh rút lui khỏi khe hở.
Sau đó để đảm bảo an toàn, hắn còn sử dụng vực quỷ cấp sáu.
Đúng vậy, đây là lần đầu tiên, vực quỷ cấp sáu được sử dụng cho một chiếc hộp.
Lúc này, chiếc hộp đã được niêm phong hoàn toàn.
Lệ quỷ bị nhốt trong hộp và không có cách để thoát ra ngoài.
Tuy nhiên, sắc mặt của Dương Gian vẫn không tố bởi vì chiếc hộp trước mặt đang rung chuyển dữ dội.
Thậm chí hắn còn có thể nghe thấy tiếng va chạm mạnh từ chiếc hộp.
"Chiếc hộp không đủ chắc chắn.
Lạc Thắng đã ăn bớt.
Chiếc hộp chứa thứ này phải được chế tạo riêng."
Dương Gian cảm thấy hơi không ổn, lại đi đến nơi ở của Lạc Thắng lần nữa.
Hắn mang thêm hai chiếc hộp và đóng gói chúng bên trong.
Gói nó trong ba lớp.
Chuyển động của chiếc hộp đã dịu đi rất nhiều nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh va chạm bên trong.
Lệ quỷ vẫn đang cố gắng thoát ra ngoài.
Thật tiếc là vàng không bị ảnh hưởng bởi sức mạnh linh dị.
Nếu muốn thoát ra ngoài, con lệ quỷ này chỉ có thể sử dụng sức mạnh vật lý để phá hủy nó.
Nhưng vì Dương Gian gói chắc chắn nên nó không thể phá hủy bằng sức mạnh vật lý.
"Tốt nhất là mình nên chôn nó đi.
Thứ này không thể mang về thành phố Đại Xương.
Giữ nó là một tai họa, sau này nó cũng không nên xuất hiện trên đời nữa.
Chôn sâu là cách đối phó nó tốt nhất."
Cuối cùng Dương Gian cũng quyết định chôn thứ này ở sâu trong lòng đất.