Vực quỷ lan rộng đã ảnh hưởng đến thực tế.
Giấy tiếp theo, mặt đất sụp đổ.
Chiếc hộp nhanh chóng rơi xuống.
Dương Gian đã chôn nó sâu khoảng năm kilomet dưới lòng đất.
Rất nhiều vực quỷ của ngự quỷ nhân không thể đạt tới được vị trí này nên xác suất bị đào lên là rất nhỏ.
Cũng chỉ có hắn biết vị trí cụ thể cho nên rất an toàn.
Sau khi hoàn thành tất cả những việc này, hắn bước ra khỏi phòng VIP ngay lập tức.
"Rầm!".
Cánh cửa mở ra.
Có một vài người đứng bên ngoài phòng VIP.
Tất cả đều có vẻ đang chờ đợi sự việc kết thúc ở đây.
Trong số những người này có con trai cả của ông chủ Hà, Hà Long, còn có Hà Nguyệt Liên vẫn chưa rời đi và người quản lý an ninh...
Dương Gian đã đánh cắp trí nhớ của ông chủ Hà, hắn biết tất cả những người này.
Nhưng khi những người này nhìn thấy chỉ có Dương Gian trong phòng VIP trống rỗng, nhiều người trong số họ đã choáng váng và có chút bất an.
"Đội trưởng Dương, những người khác đâu..."
Vẻ mặt của Hà Nguyệt Liên nghiêm nghị, cô có một linh cảm xấu.
"Chết rồi."
Dương Gian thờ ơ đáp.
Đã chết?
Hà Long nheo mắt lại.
Trước khi hắn đến, hắn đã biết trong phòng VIP này có bao nhiêu người không bình thường, bao gồm cả Lạc Thắng, người đứng đầu thành phố Đại Úc.
Lẽ nào những người này đều chết rồi? Lúc này, Hà Nguyệt Liên im lặng, cô biết ẩn ý đằng sau hai chữ Dương Gian nói.
Sợ rằng tất cả mọi người trong phòng VIP đều bị chính tay Dương Gian giết chết.
"Hóa ra là như vậy.
Họ thua rồi, cậu mới là người chiến thắng cuối cùng"
Hà Nguyệt Liên hít một hơi thật sâu, cả người cô khẽ run lên.
"Đây là kết quả đã được định trước.
Cô nên cảm ơn vì vừa rồi cô không ở trong căn phòng đó."
Dương Gian vẫn dửng dưng: "Nhưng sự sống còn của cô cũng có giá trị.
Mang số phòng 707 qua đây.
Tôi muốn lấy lại linh vật này".
Hà Nguyệt Liên mê man, trí nhớ của cô dường như đã xuất hiện một số sai lệch.
Cô đã quên một số thứ và nhớ ra vài điều.
Ma xui quỷ khiến lấy ra một biển số nhà lạnh lẽo.
Số nhà 707.
Như Dương Gian đã nói.
Sau khi ra ngoài, cô không ghi số nhà mà giấu nó đi.
Dương Gian nhận lấy nó và nói: "Hãy cẩn thận với một người tên Trương Tiện Quang.
Nếu một ngày nào đó cô gặp hắn, có thể thông báo cho tôi.
Tôi muốn gặp hắn."
"Trương Tiện Quang? Tên rất đặc biệt, tôi nhớ rồi."
Hà Nguyệt Liên gật đầu.
"Cô hình như không hề buồn bã, rất bình tĩnh và cũng không hận tôi.
Có vẻ như sự biến mất của ông chủ Hà không đả kích quá lớn đến cảm xúc của cô."
Lúc đầu Dương Gian vẫn cảm thấy bình thường nhưng lại nhận ra đây là thái độ của ngự quỷ nhân, không phải là thái độ của một cô gái bình thường.
Hà Nguyệt Liên khịt mũi lạnh lùng: "Tôi không có tình cảm với ông ta.
Sự tồn tại của tôi chỉ là một công cụ đối với ông ta.
Tại sao tôi phải buồn cho loại người này."
"Vậy sao? Vậy thì cô cũng quá máu lạnh.
Nếu ông chủ Hà vẫn còn sống sẽ rất thất vọng khi nghe thấy cô nói như vậy đấy.
Rất tiếc, tôi không thể nhìn thấy cảnh này nữa."
Dương Gian nói: "Nhưng con trai cả của ông ấy, Hà Long dường như cũng rất bình tĩnh."
Sau đó hắn liếc nhìn.
Hà Long, hắn chưa đầy ba mươi tuổi, mặc vest, người thành đạt, lúc này đang nhìn về phía này.
Trong mắt hắn lộ ra vẻ bất an, chột dạ nhưng lúc này hắn đang cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh trước mặt nhân viên.
Thậm chí hắn còn nở một nụ cười nịnh nọt khi nhìn Dương Gian.
"Hắn đang chờ được thừa kế tài sản của gia đình.
Buồn? Hắn không cảm ơn cậu là may rồi."
Hà Nguyệt Liên nói.
Dương Gian gật đầu: "Cha nhân từ con hiếu, không tồi."
Sau đó hắn phớt lờ những người này và quay đi.
Sau khi Dương Gian biến mất hoàn toàn, không ai dám nhúc nhích.
Năm phút sau, khi xác định rằng Dương Gian đã đi xa, Hà Long thở phào nhẹ nhõm: "Em gái à, chuyện ở đây thật sự đã kết thúc rồi sao? Cha cũng biến mất rồi à?"
"Những điều anh biết rõ rồi tại sao còn phải hỏi tôi?"
Hà Nguyệt Liên nói.
"Em có vẻ có quan hệ rất tốt với đội trưởng Dương.
Hắn thích em à? Nếu vậy thì đây chính là cơ hội cho em.
Giờ cha đã mất, ràng buộc đối với em cũng không còn.
Em có thể tự mình sống theo cách mình thích, không ai cấm cản nữa."
Hà Long nói.
Hà Nguyệt Liên chế nhạo: "Anh sợ tôi sẽ ở lại thành phố Đại Úc và anh phải chia tài sản của gia đình cho tôi à? Chỉ mong cho tôi đi theo Dương Gian, sau đó anh sẽ một mình kinh doanh trung tâm giải trí này.
Đúng là một mũi tên trúng hai đích."
"Cũng không thiệt gì cho em đúng không? Hắn là người trong giới linh dị, là đội trưởng của tổng bộ.
Hắn mạnh hơn nhiều so với Lạc Thắng.
Chưa kể muốn yên ổn kinh doanh trung tâm giải trí cũng cần hắn chống lưng, nếu không sẽ sớm xảy ra chuyện."
Hà Long mỉm cười, không hề cảm thấy xấu hổ khi suy nghĩ bị nhìn thấu.
"Tốt nhất anh nên bỏ đi những suy nghĩ đó của mình đi.
Dương Gian này khác với những người khác.
Không, anh cũng không thể coi hắn như một con người.
Hắn không có ham muốn hay cảm xúc trong mắt, chỉ có sự lạnh lùng và kỳ dị."
Hà Nguyệt Liên nói: "Hơn nữa, hắn đã sử dụng sức mạnh linh dị để ảnh hưởng đến tôi.
Giờ tôi đếm một cộng một bằng ba, nhận thức xuất hiện vấn đề.
Đây chỉ là những gì tôi biết, vẫn còn rất nhiều điều tôi không hiểu."
“Hắn đã để lại thứ gì đó trên người tôi.
Tôi có thể cảm nhận được."