Dương Gian có thể làm những điều tương tự và những người khác cũng có thể làm được.
Trên thế giới này có rất nhiều người trải qua những chuyện giống nhau.
Mỗi người đều có cơ hội và Dương Gian không phải là duy nhất.
"Nếu là như vậy, hôm nay thật sự có chút nguy hiểm.
Ở trong thế giới ác mộng.
mình chỉ là một người bình thường, không có đủ sức mạnh linh dị.
Không cần thận một chút cũng có khả năng chết trong mộng như sự kiện quỷ mộng trước kia."
Dương Gian thầm nói trong lòng, đột nhiên càng thêm cảnh giác.
Hiện tại hắn không có vũ khí trong tay, trước khi vào giấc mơ hắn vẫn nắm trường thương nứt trong tay.
Nhưng hắn không có cách nào để đưa các vật phẩm linh dị vào trong giấc mơ, vì vậy Dương Gian không chỉ tay không tấc sắt mà còn bị tàn tật.
Hắn nhìn xung quanh.
Dương Gian không tìm thấy gì để dùng nên hắn chỉ có thể nhặt một hòn đá trên mặt đất để tự vệ.
Hắn không thể gõ song sắt trên cửa sắt.
Dù sao hiện tại hắn cũng không có nhiều sức lực, chỉ giống như một người bình thường.
"Bây giờ mình không thể tùy tiện hành động.
Nếu bên trong thế giới ác mộng có quỷ, mình nhất định phải chờ đợi, chờ đến khi quỷ cầu của mình đến.
Sẽ mất một chút thời gian để nó xâm lấn.
Đến lúc đó còn chưa biết thế giới quỷ mộng hay thế giới ác mộng chiến thắng"
Dương Gian rất bình tĩnh, hắn không hành động hấp tấp mà im lặng chờ đợi.
Tranh thủ lúc này, Dương Gian quan sát lâu đài mang phong cách Châu Âu trước mặt này.
Tòa lâu đài này đổ nát, ảm đạm, những ô cửa sổ rỗng và tối đen giống như hốc mắt bị cắt bỏ nhãn cầu, lộ ra một loại im lặng chết chóc và sợ hãi.
Trong sân, cỏ dại mọc um tùm, một vài cái cây chết nằm rải rác, cành lá đã rụng hết từ lâu.
Những cánh cổng của lâu đài được bảo quản rất tốt, lúc này nó được đóng chặt và không mở ra.
"Thế giới quỷ mộng mà mình từng trải qua là một ngôi làng, bây giờ thế giới ác mộng lại là một lâu đài.
Điều này cho thấy những con quỷ đã đem khung cảnh hiện thực vào thế giới mộng.
Có vẻ như nơi bị quỷ ám ở nước ngoài chính là lâu đài này."
Dương Gian nói thầm trong lòng.
Nhưng vào lúc này, bóng tối phía bên ngoài lâu đài đang chuyển động, bắt đầu nuốt chửng những con đường lân cận, dường như có một sức mạnh linh dị nào đó đã can thiệp vào cõi mộng, cố ép những ai bước vào đây phải tiến vào tòa lâu đài.
Dương Gian quay đầu nhìn lại và cau mày nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước qua cánh cổng sắt khép hờ và đi vào lâu đài này.
"Đó không phải là một hiện tượng tốt, nó cho thấy mình đã bị nhắm tới."
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng tối sau lưng.
Bóng tối bị cánh cổng sắt chặn lại, không có cách tiếp tục xâm lấn vào phía trong.
Lúc này, lâu đài đã trở thành toàn bộ của thế giới này, không còn có thứ gì khác.
"Hy vọng ác mộng thực sự bị người kiểm soát.
Mình không muốn đối mặt với loại lệ quỷ này thêm lần nữa.
Nếu được điều khiển bởi một người sống thì nó vẫn khá an toàn vì con người không có cách phát huy tối đa sức mạnh linh dị, nhưng quỷ thì có thể."
Dương Gian đi trong đình viện đổ nát, dần dần đi về phía lâu đài.
Hắn cảm thấy bên kia sẽ không để mình yên lặng ở một nơi, sẽ có nhiều thủ đoạn linh dị khác nhau để xua đuổi hắn.
Không bao lâu sau, suy nghĩ của Dương Gian đã được chứng minh là đúng.
Lúc này, mặt đất phía sau hắn bắt đầu sụp xuống một chút.
Vùng tối ở nơi sụp xuống dường như muốn nuốt chửng tất cả.
Mọi thứ trong sân đều nhanh chóng biến mất, thứ duy nhất còn tồn tại chính là tòa lâu đài này.
Dương Gian không muốn rơi vào nên chỉ có thể tăng tốc.
Cuối cùng, khi Dương Gian bước đến cổng lâu đài, sự sụp đổ sau lưng hắn mới kết thúc.
Nhưng trong nháy mắt, mọi thứ trong sân đều được khôi phục về trạng thái ban đầu.
Nó vẫn đổ nát, tiêu điều, như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
"Đúng vậy, ác mộng bị khống chế"
Đôi mắt của Dương Gian khẽ chuyển động: "Quỷ sẽ không làm ra hành vi như thế này, đuổi mình vào lâu đài.
Chỉ cần mình còn ở trong phạm vi ảnh hưởng của quỷ thì sẽ bị nó đuổi giết, không cần cố ý để mình đi về hướng nào đó.
Chỉ có những ngự quỷ nhân mới làm điều này, bởi vì khoảng cách càng gần, đồ vật hắn có thể ảnh hưởng càng nhiều, càng dễ dàng ra tay."
"Két!"
Lúc này, cánh cổng của lâu đài mở ra.
Bên trong lâu đài tuy cũ kỹ nhưng không hề đổ nát, mặt đất trải thảm đỏ tươi, trên vách tường còn có ánh nến lung linh mờ ảo.
Tuy không khí nồng nặc mùi mục nát nhưng cũng có dấu vết của sự sống.
"Xuất hiện đi, đừng trốn nữa.
Tốn nhiều công sức như thế để kéo tôi vào giấc mộng mà lại trốn thì có hơi bất lịch sự đấy."
Dương Gian bước vào lâu đài một cách thoải mái và nói.
Âm thanh vang vọng trong lâu đài, kéo dài đến tận sâu trong lâu đài, cuối cùng biến mất.
Lâu đài trống rỗng im ắng, không ai đáp lại.
Dương Gian lại chế nhạo: "Chẳng lẽ không thể hiểu tiếng Trung, cần tôi nói tiếng Anh à?"
Giọng nói tiếp tục vang vọng.
Lúc này đã có lời đáp lại.
Trong sâu thẳm, một giọng nói truyền đến: "Cho dù là trong mộng, cậu vẫn là quỷ nhãn Dương Gian.
Tôi vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."
Giọng nói này rất quen thuộc, là Lạc Thắng.