"Đây là một nơi nguy hiểm, chúng tôi không dám khinh thường"
Đây là một giọng nói khác nhưng tiếng phổ thông không chuẩn, khẩu âm sứt sẹo, chắc là người nước ngoài.
"Thế giới của ác mộng do anh điều khiển.
Các anh thật không đơn giản, còn có thể lôi kéo nhiều người vào giấc mơ.
Rất lợi hại."
Dương Gian chậm rãi nói đồng thời khen ngợi đối phương.
"Quả nhiên cậu biết đây là thế giới của ác mộng.
Tôi biết với kinh nghiệm và sự phán đoán của cậu thì sau khi vào giấc mơ, cậu có thể hiểu được điều gì đang xảy ra.
Danh tiếng của đội trưởng tổng bộ đúng là chính xác, không phải khoác lác."
Giọng nói thứ ba xuất hiện, cũng là tiếng trung nhưng khẩu âm không rõ ràng, không giống người nước ngoài.
Khi Dương Gian thấy những người này không xuất hiện, hắn lập tức chế nhạo: "Là ai sợ chết đến mức này, ở địa bàn của mình mà các người cũng không dám xuất hiện, khó trách các người chỉ dám làm một vài trò vô liêm sỉ.
Các người dẫn tôi vào đây để diệt trừ tôi mà không phải để nói chuyện phiếm với tôi đâu."
“Không ra tay thì sao giết được tôi?"
Giọng của Lạc Thắng vang lên: "Đội trưởng Dương, chúng tôi không muốn loại bỏ cậu.
Chúng tôi chỉ muốn giữ cậu ở đây.
Cậu chết cũng không phải là điều tốt.
Cậu ở lại đây mãi mãi mới là kết quả tốt nhất với chúng tôi."
"Vây khốn một đội trưởng an toàn hơn so với giết đội trưởng.
Lúc đầu tôi không nghĩ có thể dẫn cậu vào đây một cách suôn sẻ như vậy."
"Máy phát thanh kia chỉ là một thứ để nhử thôi.
Dù sao cậu cũng có cơ hội thoát khỏi lời nguyền này vào lúc máy phát thanh vang lên.
Nhưng đúng là cậu vẫn quá tự tin.
Thế mà cậu lại đứng đó chờ lời nguyền xuất hiện.
Nhưng càng như vậy, tôi càng nghi ngờ rằng cậu đang bẫy lại tôi"
"Vậy nên chúng ta không nên gặp nhau thì tốt hơn.
Cậu cứ ngoan ngoãn ở lại đây.
Cậu ở bên ngoài ngủ mấy năm, tôi sẽ gặp lại cậu khi xong chuyện"
Lần này hắn thông minh hơn hoặc có thể lúc trước bị Dương Gian lừa nên sợ.
Trong thế giới ác mộng này, hắn không định xuất hiện, khiến Dương Gian không dùng được thủ đoạn nào.
Thật không ngờ đối phương lại bị dọa sợ đến như vậy, không dám lộ mặt ra.
Hắn định vây nhốt Dương Gian trong thế giới ác mộng để thân thể bên ngoài của Dương Gian mãi chìm vào giấc ngủ say, không thể tỉnh dậy được.
Phương pháp này rất tốt nhưng muốn vây hãm một ngạ quỷ nhân đứng đầu trong một thời gian dài thì rất ngây thơ.
Hoặc cũng có thể do họ rất tin tưởng vào thế giới ác mộng này, họ cho rằng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Rất thú vị.
Các người muốn vây hãm tôi thì cứ thử xem.
Nhưng các người cũng đừng quên bất kỳ một sự kiện linh dị nào cũng có nguồn gốc của nó, thế giới ác mộng này cũng không ngoại lệ.
Một khi tôi tìm ra được nguồn gốc thì các người nên cẩn thận!"
Vẻ mặt Dương Gian rất bình tĩnh nói.
Thanh âm xa lạ tiếp tục truyền tới từ sâu trong lâu đài.
"Cậu Dương, cậu yên tâm đi.
Cậu chỉ cần biết sẽ vĩnh viễn bị lạc trong lâu đài này, không thể tìm ra được nguồn gốc là được."
“Xem ra các người đã dùng sức mạnh linh dị để sửa lại kết cấu của lâu đài này, sau đó giấu nguồn gốc ở một nơi an toàn, đúng không?"
Dương Gian nói.
"Cậu rất thông minh.
Nhưng cho dù bây giờ cậu có nhìn ra được chút thông tin và manh mối thì cũng không giúp gì được cho cậu đầu.
Ở đây cậu chỉ là một con người bình thường thôi."
Thanh âm kia đáp lại.
Dương Gian cười lạnh: “Nếu biết tôi là người bình thường vậy tại sao không lộ diện để giết tôi? Tôi chết rồi thì chẳng phải các người càng yên tâm hơn à?
Vậy mà thanh âm sâu trong lâu đài lại im lặng, không trả lời.
"Không định lộ mặt thật à? Tôi thực sự chưa bao giờ thấy ai bị dọa sợ đến như vậy!"
Dương Gian đợi một lúc cũng không thấy có động tĩnh gì, đành phải từ bỏ.
Mà ở tận sâu trong lâu đài có một phòng khách.
Giữa phòng khách được đặt một cái bàn tròn, trông giống như một phòng họp.
Lúc này, trong phòng có bốn, năm người đang ngồi gồm cả nam lẫn nữ.
Tuy nhiên đây đều là những khuôn mặt xa lạ.
Hơn nữa hầu hết đều là người nước ngoài, Lạc Thắng có vẻ không gây chú ý khi ngồi ở đây.
"Đây là một cơ hội.
Tôi nghĩ chúng ta nên thừa dịp này giết Dương Gian trong thế giới ác mộng.
Chỉ cần thành công, chúng ta đã thành công giải quyết được một tên đội trưởng.
Chúng ta không nên bỏ qua cơ hội này”.
Một người đàn ông ánh mắt sắc bén, hốc mắt trũng sâu gõ bàn một cái, trầm giọng nói.
"Vây hãm một đội trưởng trong thời gian dài rất khó khăn.
Nếu giữa chừng xảy ra điều gì bất trắc thì sẽ không tìm được cơ hội tốt như vậy nữa!"
Thì ra họ đang thảo luận biện pháp đối phó với Dương Gian đang trong thế giới ác mộng kia.
"Tôi cảm thấy không cần phải để ý đến hắn, vây hãm hắn là được rồi.
Hiện tại chỉ cần Dương Gian không ra ngoài trong một khoảng thời gian dài thì cho dù một tháng, kế hoạch của chúng ta cũng có thể thành công.
Nếu bây giờ giết chết hắn thì một khi thất bại sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta.
Nếu thật sự muốn ra tay thì phải đợi một tháng sau mới được."
Lạc Thắng nói.
Sau khi tiếp xúc với Dương Gian, hắn cũng hiểu rõ hơn.
Hắn cảm thấy Dương Gian chắc chắn có thủ đoạn nào đó chưa sử dụng.
Với cái tính thận trọng của hắn, nếu không tự tin thì làm sao có thể dễ dàng bước chân vào thế giới ác mộng như vậy được!