“Cậu quá nhát gan đấy cậu Lạc! Ở đây không ai có thể sử dụng được sức mạnh của lệ quỷ cho nên thế giới ác mộng mới là nơi an toàn nhất.
Hiện tại chúng ta có nhiều người mà Dương Gian chỉ là một học sinh gầy yếu, nếu chúng ta cùng nhau đánh thì có thể đánh chết hắn ngay tại đây."
“Đây là một cơ hội tuyệt vời để giết chết hắn!"
Lạc Thắng nói.
"Đây cũng là cơ hội tuyệt vời để hắn giết chết chúng ta.
Các người cũng biết lúc trước Dương Gian đã lừa chúng ta như thế nào.
Nếu lúc đấy các người lộ diện thì chắc chắn đã bị hắn giết hết."
“Cậu Lạc, lời này cậu nói sai rồi.
Đúng là Dương Gian không đơn giản nhưng chắc chắn không thể cản trở kế hoạch của chúng ta Chẳng qua bây giờ thời cơ còn chưa đến, chúng ta không thể bị bại lộ.
Để đối phó với những tên đội trưởng kia cần phải tiêu diệt từng tên một.
Họ liên thủ lại với nhau mới là rắc rối lớn nhất, một tên không thể làm được việc gì đâu!”.
Người đàn ông có ánh mắt sắc bén, hốc mắt trũng sâu nghiêm túc nói.
"Tôi thấy mọi người nên quyết định nhanh một chút, bỏ phiếu biểu quyết.
Bây giờ giết Dương Gian ngay hay là vây hãm ở chỗ này? Tôi nghĩ nên giết kẻ thù này luôn, tôi tin rằng người truyền giáo cũng sẽ đồng ý với quyết định này của tôi."
Năm người ngồi nhìn nhau sau đó có hai người giơ tay lên.
Lạc Thắng và một người phụ nữ không đồng ý hành động vào lúc này nhưng lại có ba người đồng ý, họ phản đối cũng vô ích.
"Các người sẽ phải hối hận!"
Lạc Thắng tức giận nhìn họ và nói.
"Bây giờ không hành động mới phải hối hận!"
Người đàn ông kia đứng lên.
"Mọi người không muốn lãng phí thời gian.
Hiện tại lập tức lên đường thôi, không nên để khách của chúng ta phải chờ quá lâu!"
“Đi! Cùng nhau săn giết cái tên Dương Gian khốn kiếp kia!"
“Ở đây hắn chẳng qua chỉ là một con khỉ gầy yếu, xem tôi làm sao bẻ gãy cổ hắn!"
Một người đàn ông ngoại quốc có vóc dáng cường tráng siết chặt quả đấm, mỉm cười.
Nhưng họ cũng không chuẩn bị gì cả, chỉ lấy một ít vũ khí trên giá.
Tất cả đều là đao kiếm thời trung cổ, còn có cả thiết chùy.
Mặc dù không có cách nào mang theo vũ khí linh dị vào trong thế giới ác mộng nhưng có thể mang vũ khí bình thường vào.
Điều này giống với thế giới quỷ mộng nhưng mấy thứ vũ khí phức tạp hơn như súng pháo, lựu đạn bỏ túi thì không thể mang vào được.
Bởi vì thế giới trong mộng cũng chỉ là thế giới trong mộng, mấy thứ quá phức tạp không thể mang theo được.
Họ cũng định mang theo một cây súng lục tháo rời vào thế giới ác mộng.
Kết quả là mang được linh kiện vào, súng lục lắp ráp thành công, đạn cũng đã lên nòng nhưng lúc bóp cò thì đạn bị nghẽn, không thể bắn ra được.
Khi tìm hiểu nguyên nhân thì phát hiện thuốc nổ không thể đốt được trong thế giới ác mộng.
Loại vũ khí như nó cũng mất hiệu lực vì dây cung không có đủ lực đàn hồi.
Lạc Thắng thấy dáng vẻ muốn giết Dương Gian của ba người thì không nói gì nữa, tránh cho nói nhiều họ lại nghĩ hắn muốn giúp Dương Gian.
Đến lúc đó bị hoài nghi thì sau này khó sống tốt.
"Cũng được, để những người này đi xem thử, xem xem Dương Gian phô trương thanh thế hay thực sự có hậu chiều.
Lúc này lật hết lá bài tẩy của hắn ra thì càng tốt, đỡ cho sau này phải đối mặt với những điều đáng tiếc ngớ ngẩn"
Nghĩ vậy, hắn cũng vội vàng đi theo.
Không phải đi giúp đỡ, chỉ là đi tham gia náo nhiệt thôi.
Một khi thấy tình hình không ổn hắn sẽ lập tức thoát ra thế giới ác mộng.
"Cô không đi xem sao?"
Lạc Thắng hỏi cô gái đang ngồi trên ghế.
Cô gái kia có mái tóc màu vàng óng rất đẹp, đôi môi quyến rũ và một màu da khỏe mạnh, nhìn thế nào cũng không thấy giống một ngự quỷ nhân.
Cũng có thể là trong thế giới ác mộng này, họ có thể để lộ gương mặt người sống của mình chứ không phải là bộ dạng tử khí nặng nề.
Cô gái kia nói.
"Tôi không có hứng thú với màn tranh đấu của các anh.
Các anh đi xem đi."
Lạc Thắng gật đầu, không nói nhiều nữa mà lập tức đuổi theo, đi theo ba người kia.
Lâu đài rất lớn cũng rất phức tạp.
Nhưng nó không phải vấn đề đối với những người quen thuộc nơi này.
Lúc này Dương Gian cũng không đi lung tung bên trong lâu đài.
Đi lung tung trong địa bàn của người khác là một việc làm vô cùng ngu xuẩn vì thế hắn đứng bên trong phòng khách của lâu đài, cách công không xa.
Mặc dù bây giờ hắn đang trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm nhưng chỉ cần chống đỡ qua khoảng thời gian này, khi quỷ cẩu đến thì mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.
"Sao quỷ cẩu vẫn chưa tới nhỉ? Mất nhiều thời gian để xâm nhập vào thế giới ác mộng này thế à?"
Hắn hơi lo lắng nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh như cũ.
Ai biết được có người nào trong bóng tối đang theo dõi mình hay không cho nên lúc này hắn phải duy trì sự tự tin.
Vài phút sau, một loạt tiếng bước chân truyền tới từ con đường phía cuối sâu hun hút.
Âm thanh từ xa đến gần, sau đó có mấy bóng người hiện ra.
Dương Gian nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Hắn nhìn thấy ba người, một người đàn ông có khuôn mặt Châu Á, hai người đàn ông còn lại là người ngoại quốc.
Trong tay họ cầm đao kiếm, thiết chùy, sải bước về phía bên này.
"Lẽ nào họ đến giết mình?"
Vẻ mặt Dương Gian cứng lại, bình tĩnh đứng yên tại chỗ nhìn ba người họ tiến lại gần.