Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2639 - Chương 2639: Bỏ Chạy

Chương 2639: Bỏ Chạy

“Dương Gian, như ý nguyện của cậu, chúng tôi đến để đối phó với cậu.

Cậu ở trong thế giới ác mộng này là một nhân tố không ổn định, chỉ có con đường chết."

Người đàn ông có ánh mắt sắc bén, hốc mắt trũng sâu trầm giọng nói.

Trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm sắc bén, nó có thể dễ dàng chém đứt đầu người.

Hai người ngoại quốc đứng bên cạnh cũng nở một nụ cười tàn nhẫn.

"Một lựa chọn tốt đấy! Thay vì chờ đợi một cách bị động và vây hãm tôi đến lúc chết thì các người lại chọn chủ động giết chết tôi ngay trong thế giới ác mộng"

Dương Gian khẽ gật đầu.

"Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như thế.

Dù sao cơ hội như vậy thật sự cũng không nhiều."

“Cậu nhìn thấy chúng tôi tới mà không sợ à? Cậu ở nơi này chỉ là một người bình thường mà thôi!"

Người đàn ông lúc nãy nhíu mày.

Dương Gian nói.

"Tại sao phải sợ? Tôi là người bình thường thì các người không phải a? Nếu tôi chết thì các người còn sống à? Hơn nữa nếu đánh nhau thật thì người chết là các người chứ không phải là tôi."

Hắn vẫn tự tin như cũ, cho dù bây giờ chỉ còn lại một cánh tay.

"Lưu, anh không nên kích động.

Rất có thể Dương Gian đang lừa các người."

Lạc Thắng ở phía sau nhỏ giọng nhắc nhở.

"Dương Gian, tôi cảm thấy cậu đang phô trương thanh thế.

Cậu dọa được Lạc Thắng nhưng không dọa được tôi đâu!"

Người đàn ông tên Lưu nhìn chằm chằm vào Dương Gian.

Lời nói này vừa là nói cho chính hắn nghe, vừa là nói cho Lạc Thắng nghe.

Dương Gian không trả lời hắn mà nhìn mấy người họ, sau đó đi về phía họ, bước chân rất kiên quyết, không hề do dự.

"Thật sao? Nếu anh cho rằng tôi phô trương thanh thế thì cứ coi là vậy đi!"

Nhìn thấy một người tay không đang đi về phía họ, người đàn ông tên Lưu kia cũng cảm thấy không ổn, lập tức dừng bước.

Hai người đàn ông ngoại quốc bên cạnh cũng sững lại.

Họ đã thấy người khoác lác nhưng chưa từng thấy ai phô trương thanh thế đến như vậy.

Hắn không những không chạy trốn mà nhìn như muốn ra tay giết chết hắn.

"Đang bẫy bọn tôi thật à?"

Vẻ mặt của người đàn ông tên Lưu thay đổi, hắn cảm thấy lời nói của Lạc Thắng rất có thể là thật.

Lạc Thắng cũng dừng bước, quan sát nhất cử nhất động của Dương Gian.

Hiện tại hắn vẫn chưa thấy xung quanh Dương Gian có điều gì bất thường xuất hiện, trong tay hắn cũng không cầm vũ khí gì.

Hắn hoàn toàn chỉ có một mình, không những thế hắn chỉ còn có một tay.

"Không, không phải! Không phải hắn đang lừa đâu, có lẽ hắn thật sự khoác lác đấy.

Nếu Dương Gian thật sự có thủ đoạn thì hắn chắc chắn sẽ quay đầu chạy trốn, giả bộ như đang sợ hãi.

Nhưng mà bây giờ nhìn hắn tự tin như thế lại làm tôi cảm thấy hắn có vấn đề."

“Lưu, tin tưởng chính mình, giết hắn đi!"

Lạc Thắng đưa ra phán đoán, lập tức hét lên.

Nhưng mà Lưu không làm như thế, hắn tỏ ý nói.

"Chờ một chút, không nên đến gần Dương Gian, chúng ta cần quan sát một lúc nữa, rất có thể hắn thực sự có chuẩn bị"

Vào lúc này, hắn do dự bởi vì nếu chết ở đây thì coi như đã chết thật rồi.

"Lưu, anh đang làm gì thế, không phải nói muốn ra tay sao? Sao bây giờ anh lại dừng lại thế?"

Lạc Thắng hỏi.

Lưu trả lời.

"Bây giờ hắn đang ở thế giới ác mộng, ra tay lúc nào cũng được.

Tôi cần chắc chắn hắn không có vấn đề gì mới ra tay.

Vừa nãy Dương Gian có nói nếu hắn chết ở đây thì chúng ta cũng sẽ chết, vậy nên không thể xúc động được."

“Tôi cảm thấy hắn đang kéo dài thời gian."

Lạc Thắng nói.

"Không thể nào! Việc trì hoãn thời gian sau khi vào thế giới ác mộng là vô ích."

Lưu lắc đầu nói.

Sau đó, hắn ra hiệu, ba người còn lại không tiếp tục tiến về phía trước nữa mà duy trì một khoảng cách nhất định rồi lùi dần về phía sau.

Mấy người lúc nãy đằng đằng sát khí, bây giờ bị một mình Dương Gian dọa sợ.

Dương Gian cười, dừng lại.

"Các người không dám đến gần tôi thì làm sao giết tôi được? Chẳng lẽ đứng đấy nhổ nước miếng làm tôi ái chết à? Bộ dạng thế này mà còn dám đối phó đội trưởng! Tôi thấy các anh nên tỉnh lại đi, nghĩ cách lăn lộn trong giới linh dị thêm mấy năm nữa chứ đừng tự đi tìm đường chết!"

“Khốn kiếp! Ngậm cái miệng thối của cậu lại! Tôi cũng không phải cái loại hèn nhát, hôm nay tôi sẽ đập vỡ đầu của cậu!"

Tính khí của người nước ngoài này có vẻ nóng nảy, không chịu nổi câu khích tướng của Dương Gian.

Hắn ỷ vào thân thể mình cường tráng, lập tức xách thiết chùy, rống giận vọt tới.

Dương Gian thấy vậy, không nói hai lời lập tức quay đầu bỏ chạy, động tác vô cùng linh hoạt.

chẳng mấy chốc hắn đã bỏ xa họ một đoạn lớn.

Cái gì? Chạy? Nhìn thấy cảnh này, những người khác đều há hốc mồm.

Đặc biệt là cái người đàn ông họ Lưu phản ứng lại ngay lập tức, mặt đỏ bừng vì tức giận.

Họ đã bị lừa.

Dương Gian này đang phô trương thanh thế, hắn căn bản không dám đối đầu trực diện với họ.

"Dương Gian, đừng chạy, đứng lại cho tôi"

“Anh bảo đứng lại là tôi phải đứng lại à? Vậy tôi bảo các người chết, sao các người không chết?"

Dương Gian vừa chạy vừa oán giận.

Trong lâu đài trống rỗng, mờ mịt, một vài người đang cầm đao kiếm và búa chạy đến mức thở hổn hển.

Họ đuổi theo Dương Gian khắp nơi, cố gắng giết hắn.

Nhưng Dương Gian chạy quá nhanh, dù hắn tay không tấc sắc cũng không khỏe mạnh nhưng cơ thể lại linh hoạt.

Đó là một lợi thế.

Bình Luận (0)
Comment