"Thân là đội trưởng mà sợ hãi như thế, còn không dám đối đầu trực tiếp với chúng tôi mà quay đầu bỏ chạy như một kẻ nhát gan.
Cậu không có cả dũng khí chiến đấu à?"
Có người lớn tiếng chế nhạo.
"Có bản lĩnh đuổi kịp tôi rồi nói.
Có việc chạy thôi cũng không thắng tôi còn muốn giết tôi hả? Nằm mơ"
Dương Gian không khách khí đáp lại.
Lúc này, người đàn ông tên Lưu vô cùng tức giận, có chút mất bình tĩnh: "Ai đi đến đường vòng bên kia đi, đánh úp tên này.
Chúng ta quen đường ở đây hơn, hắn chạy thế nào cũng không thoát được.
Chỉ cần chúng ta bắt được hắn, hắn nhất định phải chết.
Đánh úp là một ý kiến hay nhưng không ai dám đồng ý.
Bởi vì họ cũng là người bình thường.
Tuy họ có vũ khí trong tay những ưu thế không lớn, có thể bị Dương Kiến giết chết dễ dàng.
"Số lượng người của chúng ta không nhiều, tập hợp với nhau mới có nhiều lợi thế.
Nếu tách ra đánh úp mà thất bại thì khả năng sẽ bị giết hết.
Tôi không đồng ý với kế hoạch này."
Người nước ngoài có dáng người cường tráng lên tiếng từ chối.
"Lưu, đừng nóng lòng quá.
Ở đây hắn không thể trốn thoát.
Mất thêm chút thời gian nhất định chúng ta có thể bắt kịp hắn.
Đến lúc đó chúng ta có thể tra tấn hắn tùy thích.
Bây giờ chúng ta đã biết hắn là một kẻ hèn nhát không có bản lĩnh nên không phải lo lắng."
"Đúng vậy, hiện tại chúng ta là thợ săn, phải có chút kiên nhẫn để đối phó với con mồi."
Lưu chỉ khẽ gật đầu nhưng vẻ mặt cũng không tốt lắm.
Trong lòng hắn biết rõ hai tên này sợ chết không dám vây đánh Dương Gian, mấy câu này đều là lấy cớ.
Nhưng hắn cũng không nói ra vì hắn cũng hơi lo lắng.
Nếu chia nhau ra chặn đánh mà xảy ra việc ngoài ý muốn thì coi như xong, dù sao hiện tại họ cũng đã nắm chắc phần thắng.
Không còn cách nào khác, họ chỉ có thể tiếp tục đuổi theo Dương Giang Một đám người đã mệt đến mức thở hổn hển nhưng từ đầu đến cuối họ vẫn giữ một khoảng cách nhất định và không thể bắt kịp thành công.
Rượt đuổi một hồi, cuối cùng sức lực của họ cũng cạn kiệt.
Họ phải dừng lại, cúi người thở hổn hển.
"Không được, chạy không nổi nữa, nghỉ ngơi chút đi, nghỉ một chút."
"Chết tiệt, sao tên này chạy giỏi thế? Anh xem rõ ràng hắn cũng mệt đến thở hồng hộc ở kia.
Thế mà chỉ cần chúng ta động một cái là hắn có thể chạy tiếp.
Tôi có cảm giác như hắn đang chơi đùa chúng ta vậy."
"Chúng ta có mang theo vũ khí và phải vác nặng, chắc chắn không có lợi thế khi chạy.
Tôi thực sự hận không thể vặn gãy cổ con khỉ linh hoạt này"
Họ nhìn chằm chằm vào Dương Gian cách đó không xa và chửi rủa.
Lúc này, Dương Gian vừa thở hổn hển vừa nhìn những người phía sau mình.
Hắn đã quá mệt mỏi nhưng giờ hắn không dám dừng lại.
Nếu thực sự bị những người này đuổi kịp thì có thể sẽ bị đánh chết, cho nên không chạy trốn không được.
Cũng may thể lực của đối phương cũng chỉ được đến thế, có vẻ cũng chạy không nổi nên tạm thời mình vẫn an toàn.
"Những người này đuổi theo mình lâu như vậy, hiện tại quỷ cẩu cũng nên đến chứ nhỉ, thời điểm mấu chốt như này cũng đừng khiến mình như xe tuột xích chứ."
Trong lòng hắn có chút hy vọng con quỷ cẩu sẽ xuất hiện sớm.
Mặc dù đây là thế giới của ác mộng nhưng Dương Gian tin rằng con quỷ cầu của mình chắc chắn có thể xâm nhập.
Hắn không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian.
Quá trình đối kháng linh dị có thể ngắn cũng có thể dài và tất cả những gì hắn có thể làm là trì hoãn càng lâu càng tốt.
"Dương Gian, cậu chạy trốn cũng không có ý nghĩa gì.
Bây giờ chúng tôi biết cậu đang phô trương thanh thế.
Coi như cậu có thể sống qua hôm nay, vậy còn ngày mai, ngày kia thì sao? Chúng tôi có thể ra ngoài và kéo một đống người vào thế giới của mộng.
Đến lúc đó cậu cũng không còn đường để chạy, cho nên bây giờ cậu ngoan ngoãn thừa nhận thất bại đi, cầu xin lòng thương xót, có lẽ chúng tôi có thể tha mạng cho cậu."
Lạc Thắng thở hổn hển và bước tới.
"Tôi chạy lâu như vậy mà các người vẫn chưa đuổi kịp.
Tôi lại có thêm một phát hiện mới.
Tuy rằng các người có thể tiến vào thế giới của ác mộng nhưng xem ra các người vẫn chưa hoàn toàn khống chế được loại sức mạnh linh dị này bằng không đã có thể hoàn toàn khống chế thế giới của ác mộng chặn đường của tôi.
Không cần thiết phải quanh co với tôi."
Dương Gian thở hồng hộc, sau đó nói ra suy đoán của mình.
"Theo tôi thấy thì ngự quỷ nhân điều khiển ác mộng có vấn đề."
"Không hổ là quỷ nhãn Dương Gian, chạy trốn mà vẫn còn thời gian để phân tích tình huống.
Cậu nói đúng, thế giới ác mộng quả thực không dễ kiểm soát nhưng thế cũng đã đủ.
Chúng tôi chỉ cần kéo ngự quỷ nhân như cậu vào đây, thì chúng tôi có thể dễ dàng giết họ."
Lạc Thắng nói thẳng và không lo lắng về việc rò rỉ thông tin hay bất cứ điều gì.
Dù sao hôm nay Dương Gian cũng phải chết.
Nếu may mắn không chết, hắn sẽ vĩnh viễn bị mắc kẹt ở đây, trốn cũng không được.
Trong lúc nói chuyện, mấy người khác lại đuổi theo.
Lúc này họ đã nghỉ ngơi đủ, khôi phục một chút sức lực, có thể tiếp tục hành động.
"Nếu các người thật sự có thể lại giết tôi thì bây giờ còn nói mấy lời tàn nhẫn làm quái gì".
Dương Gian chế nhạo, sau đó quay người không nói một lời mà bỏ chạy.
Họ được nghỉ ngơi đầy đủ, mình cũng nghỉ ngơi đủ rồi.
So về thể lực, Dương Gian có ưu thế hơn.