Nhưng lần này, trong lúc chạy trốn, Dương Gian đột nhiên bị cảnh vật bên ngoài cửa sổ thu hút.
Hắn chạy quanh lâu đài vài lần, khung cảnh bên ngoài cửa sổ ban đầu là cố định nhưng bây giờ đã thay đổi.
Cách bức tường của lâu đài không xa, hắn nhìn thấy một khu rừng.
Bên ngoài bìa rừng còn có một ngôi làng lặng như tờ.
Mặc dù ngôi làng ẩn nấp trong bóng tối, nhìn không rõ lắm nhưng Dương Gian vẫn có thể nhìn ra ngôi làng kia có vẻ giống quê hương của hắn.
Hắn đã quen với bố cục của mọi nơi trong ngôi làng nên hắn sẽ không nhận lầm.
"Đó là một thế giới mộng cảnh khác, một thế giới thuộc về quỷ mộng.
Vậy hai thế giới quỷ mộng và ác mộng chạm vào nhau à?"
Vẻ mặt của Dương Gian hơi thay đổi: "Hiện tại, quỷ cẩu phân nửa đã xâm nhập thành công vào nơi đây.
Tuy phải mất một khoảng thời gian nhưng kết quả vẫn như mình mong đợi."
Phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua.
Lúc này trong lòng hắn càng thêm tin tưởng.
Thời điểm tốt nhất để ra tay đã bị bỏ lỡ.
Những con quỷ cẩu sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
Một khi nó đến, những người này sẽ đón một cơn ác mộng suốt đời.
Nghĩ vậy, Dương Gian không tiếp tục chạy vòng quanh lâu đài nữa mà thay đổi lộ trình và chạy về phía một lối đi khác.
Lúc trước hắn không dám chạy lung tung vì sợ đi nhầm đường nhưng bây giờ hắn đang cố tình đi nhầm đường.
Thật tiếc vì con đường này không phải là ngõ cụt, Dương Gian không còn cách nào khác là phải thay đổi một lần nữa.
Sau hai ba lần, Dương Gian, người liên tục thay đổi lộ trình của mình, cuối cùng cũng đi vào ngõ cụt.
Cuối lối đi này là một bức tường, bên trái hay bên phải đều không có cửa, Dương Gian không thể chạy được nữa.
Hắn thở hổn hển và cuối cùng dừng lại.
Vài người khác đuổi theo và cười ngay lập tức khi thấy phía trước là ngõ cụt.
Họ cười rất vui vẻ.
"Dương Gian, cậu đúng là ngu ngốc, không chọn đường tốt để đi mà cứ quay vòng với chúng tôi.
Bây giờ đã đi đến ngõ cụt nhưng đây cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.
Nếu chúng tôi ra tay thì nhất định sẽ thành công."
Người đàn ông tên Lưu dừng lại và nói với vẻ chế nhạo.
Trong lòng có một loại cảm giác vui sướng không biết tên.
Ngày hôm nay, một đội trưởng hàng đầu trong tổng bộ sẽ bị mình đẩy vào đường chết.
"Đừng nói nhảm với hắn, tôi nóng lòng muốn đập nát đầu hắn lắm rồi."
Người đàn ông nước ngoài cao to tuy mệt mỏi nhưng trên tay vẫn mang theo một cây búa.
Lúc này hắn nhìn thấy có cơ hội, không khỏi nóng lòng xông lên phía trước.
Lưu ngăn hắn lại: "Đừng lo lắng, trước nghỉ ngơi đã, anh còn không thể đứng vững thì làm sao ra tay được.
Bây giờ bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đánh trả, nếu chẳng may bị hắn giết chết một hai người thì quá lỗ rồi."
Người đàn ông ngoại quốc thấy có lý, dừng lại và nghỉ một chút.
"Lúc này còn để cho Dương Gian nghỉ ngơi? Nghĩ gì vậy, anh mệt, hắn không mệt à? Chúng ta cùng nhau lên, hiện tại giết hắn, kẻo đêm dài lắm mộng"
Lạc Thắng đi theo phía sau, rất lo lắng nói.
Lúc này trong lòng hắn đang có một sự lo lắng mạnh mẽ.
Sự lo lắng này nảy sinh khi Dương Gian thay đổi đường đi của mình.
Dương Gian thận trọng như vậy, Nếu không có nguyên nhân gì thì tuyệt đối không thể thay đổi đường đi nước bước ở một nơi xa lạ như vậy, khiến mình đi vào ngõ cụt.
Lưu cau mày: "Đừng nói nhảm, từ nãy đến giờ anh đều hát ngược điệu.
Khi chúng tôi chuẩn bị ra tay thì anh cho rằng Dương Gian đang bẫy chúng ta, kết quả là phán đoán của anh đã sai.
Dương Gian đang phô trương thanh thế, hiện tại hắn căn bản chỉ có một con đường chết.
Chúng tôi muốn nghỉ ngơi một chút để khôi phục thể lực thì anh lại khuyên chúng tôi ra tay ngay.
Anh cho rằng chúng tôi thành công quá dễ dàng nên muốn gây phiền toái cho chúng tôi à?"
Lạc Thắng không nói nên lời khi bị nói như vậy.
Lúc này, Dương Gian nói: "Các người có nghỉ ngơi hay không cũng vậy thôi.
Chính các người mới là người gặp phải ác mộng vào hôm nay."
“Ý của cậu là gì?"
Lưu lạnh lùng hỏi.
"Nhìn kỹ phía sau các người xem cuối cùng là có cái gì?"
Dương Gian chỉ chỉ về phía sau họ và nói.
Lưu nói: "Giờ giở trò còn có ích à? Cậu cho rằng chúng tôi là trẻ con à mà dùng thủ đoạn ngây thơ như thế."
"Quay lại nhìn một chút các người cũng không mất gì mà? Chỉ hai giây thôi.
Các người nghĩ tôi có thể chạy trốn trong hai giây này à?"
Dương Gian nói.
Lưu cau mày, ngay lập tức nhìn ra phía sau với vẻ nghi ngờ.
Lối đi phía sau mờ mịt và yên tĩnh với những bức tường cũ kỹ hai bên, tấm thảm đỏ trên mặt đất sau khi được trải lên đã ngả màu đỏ đen.
Nhưng chính trong một đoạn đường như vậy, một con quỷ cẩu cực lớn, toàn thân đen nhanh như mực đã đứng đó từ lúc nào.
Con quỷ cầu phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp, lộ ra những chiếc răng nanh màu trắng của nó.
Đây là một con quỷ cẩu giống quái vật, chỉ riêng kích thước của nó cũng đủ khiến người ta khiếp sợ.
"Short."
Người đàn ông nước ngoài chết lặng, phát ra âm thanh theo bản năng