"Chết tiệt, tự dưng sao lại có chuyện này.
Tuy chúng ta đã giết nó nhưng Buck đã chết.
Hắn bị thứ này cắn chết, chúng ta tổn thất rất nghiêm trọng."
Lưu ủ rũ không nói nên lời.
Hắn nghiến răng và nhìn chằm chằm vào Dương Gian ở phía bên kia.
Từ nãy đến giờ, Dương Gian chỉ đứng xem buổi biểu diễn, không tranh thủ mà ra tay.
Lúc này mới bắt đầu lên tiếng: "Các người làm tốt lắm, hợp lực giết chết một con chó.
Chỉ tiếc rằng các người đã bị mất một người nhưng đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Dù sao các người cũng đã thấy con chó của tôi thực sự khủng khiếp như nào rồi."
"Quả nhiên, con chó này xuất hiện chính là trò của cậu.
Nhưng thật đáng tiếc, nếu vừa rồi cậu hợp tác với con chó đó tấn công chúng tôi thì vẫn còn cơ hội sống sót.
Nhưng hiện tại, chúng tôi phải tiễn cậu lên đường rồi."
Lưu ra hiệu.
Lúc này Lạc Thắng không dám chờ thêm nữa.
Nếu tiếp tục hao tổn như thế này thì có thể sẽ lại xuất hiện một vài bất lợi gì nữa, quyết định ra tay.
Ba người nhanh chóng tiếp cận Dương Gian, trong tay cầm vũ khí.
Dương Gian đứng yên và nói:
"Tôi không muốn hành động vì tôi không cần phải hành động gì cả.
Con chó của tôi cũng đủ để đối phó với các người rồi."
"Con chó của cậu chết rồi, đừng nghĩ rằng nó có thể tới cứu cậu nữa.
Tuy rằng con chó của cậu thực sự rất mạnh mẽ nhưng cũng chỉ có vậy thôi, chẳng hơn được."
Lạc Thắng nghiêm nghị nói, không yên tâm quay đầu kiểm tra.
Con chó không có dấu hiệu tỉnh dậy, đã chết hoàn toàn.
Dương Gian hơi khó hiểu: “Con chó của tôi đúng là đã chết nhưng ai đã nói với mấy người rằng tôi chỉ có một con chó?"
“Hả?"
Vẻ mặt của những người khác khẽ thay đổi.
Vào lúc này, khi giọng nói của Dương Gian nhỏ xuống, phía sau hắn có thêm hai con chó đen to lớn đang nghiến răng sủa và bước ra khỏi bóng tối.
Hai con chó này giống hệt con vừa bị giết chết.
"Cái gì? Còn có hai con chó nữa?"
Nhìn thấy tình cảnh này, ba người họ đột nhiên nheo mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Dương Gian nói tiếp: "Hai con chó dường như không đủ để đối phó với các người, vậy thì...
năm, mười con thì sao?"
Điều khiến họ tuyệt vọng hơn nữa đã xảy ra tiếp theo.
Trong bóng tối, phía sau Dương Gian, những con quỷ cẩu lần lượt lao ra ngoài.
Phía sau chúng còn có những bầy quỷ cẩu trên lối đi.
Số lượng nhiều đến dọa người, căn bản không đếm xuể.
Xung quanh họ đầy những cặp mắt đỏ rực.
"Tại sao, sao lại thế này? Cậu rốt cuộc làm như thế nào? Tại sao cậu lại có thể đưa nhiều con chó vào thế giới ác mộng, không thể như vậy."
Lưu nói với giọng run rẩy, cuối cùng gào lên.
Lạc Thắng chỉ vào Dương Gian trong sự kinh ngạc và tức giận: "Cậu thực sự đang bẫy chúng tôi."
"Chúa ơi, lần này toi thật rồi."
Thanh kiếm trong tay rơi xuống đất, trên mặt họ chỉ có sợ hãi và tuyệt vọng.
"Thế giới ác mộng dường như cũng chỉ có vậy.
Có vẻ như tôi có nhiều lợi thế hơn ở đây.
Ai bảo tôi nuôi nhiều chó như vậy chứ."
Dương Gian nở một nụ cười nhẹ, nụ cười đầy sự tàn nhẫn đáng sợ.
Một mệnh lệnh lại được đưa ra: "Giết chúng."
Có tiếng gầm rú như dã thú ở lối đi mờ mịt và tất cả quỷ cẩu lao về phía ba người họ.
Lưu, Lạc Thắng và người đàn ông nước ngoài thậm chí không có dũng khí để chống trả vào lúc này, họ chỉ có thể đứng tại chỗ và chờ chết.
Nhưng lúc này, bên cạnh ba người họ đột nhiên xuất hiện một cánh cửa không biết từ lúc nào.
Cánh cửa tự động mở ra, giọng nói của một người phụ nữ nước ngoài vang lên: "Chạy lại đây, nhanh lên."
Lưu phản ứng, túm lấy hai người lao tới: “Mau chạy"
Họ lao vào cửa, rồi cửa đóng sầm lại nhưng vẫn có hai con quỷ cẩu đuổi theo vào trong cánh cửa.
Phía sau cánh cửa truyền đến những tiếng chạy vội vã, càng chạy càng xa nhưng cuối cùng dường như có một người bị bắt lại và phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào cánh cửa đột nhiên xuất hiện trên tường, vẻ mặt nghiêm lại: "Có vẻ như ai đó đã can thiệp vào thế giới ác mộng và ảnh hưởng đến bố cục của lâu đài nhưng đây chỉ là một thủ thuật nhỏ.
Bây giờ nơi này thuộc về cơn ác mộng hay là thuộc về quỷ cẩu thì mình cũng không nói chuẩn được."
"Tìm và giết chúng, đừng để chúng chạy mất."
Trong lối đi, quỷ cẩu gầm rú và chạy tán loạn, tìm kiếm ở mọi hướng của lâu đài.
Trong một khoảng thời gian, trong lâu đài im lặng tràn ngập tiếng chó sủa khắp nơi.
"Lâu đài không ngăn được quỷ cẩu, để quỷ cẩu vào đây, điều này cho thấy quỷ cẩu đã chiến thắng trong quá trình đối đầu linh dị.
Nếu có thể tìm ra ngự quỷ nhân điều khiển cơn ác mộng và giết chết hắn, có lẽ quỷ cẩu có thể kiểm soát cơn ác mộng dễ dàng hơn nữa."
Đôi mắt của Dương Gian khẽ chuyển động, nghĩ rằng đây có thể là một cơ hội.
Lệ quỷ đều có cách giải, quỷ mộng và ác mộng đều là linh dị trong ác mộng.
Có thể cả hai đều là cùng một cách giải.
Chỉ là quỷ mộng sẽ kéo người ta vào giấc mơ và có phạm vi ảnh hưởng nhất định, còn ác mộng trực tiếp xâm chiếm giấc mơ của người khác không kể khoảng cách.
Nếu hai thứ này kết hợp với nhau thì quỷ cẩu có thể âm thầm xuất hiện trong giấc mơ của bất kỳ ai, còn có thể không bị hạn chế bởi khoảng cách, ép buộc kéo người ta vào giấc mơ rồi giết chết.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng cảm thấy rất kinh khủng.