Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2644 - Chương 2644: Chạy Thoát

Chương 2644: Chạy Thoát

"Nhanh lên một chút, con chó kia vẫn đang đuổi theo chúng ta đấy"

Lúc này, hai người Lưu Hòa Lạc Thắng đang chạy như điên bên trong toà thành, hắn thở hổn hển, vẻ mặt đầy hoảng sợ, sau lưng họ là một con chó đen với thân hình cực lớn đang bám riết không tha, nó còn không ngừng gầm gừ gào thét.

Rất nhiều lần họ suýt chút nữa bị con quỷ cẩu này nhào vào mà ngã xuống đất, nhưng đúng thời khắc mấy chốt lại có một con đường xuất hiện trước mắt, giúp bọn hắn thuận lợi trốn thoát, để bọn hắn thoát khỏi sự tấn công của con quỷ cẩu mà không phải Sợ hãi.

"Tại sao chỉ còn mỗi hai người chúng ta, vừa rồi không phải vẫn có người theo sau lưng chúng ta sao?"

"Trong lúc chạy trốn đã bị một con quỷ cẩu khác nhào vào, chắc lúc này đã bị cắn chết rồi, nên bây giờ chỉ còn hai chúng ta thôi, chẳng lẽ ngươi cậu không phát hiện sau lưng thiếu một con sao?"

Lúc đó họ còn sợ hãi đến kinh hoàn bạt vía, sau lưng có xảy ra chuyện gì cũng không biết.

Lúc này họ đã cách con quỷ cầu sau lưng một đoạn nên mới có tâm trạng để ý xung quanh.

Bố cục của toà thành này đang chịu ảnh hưởng liên tục, từng tấm cửa lớn cứ không ngừng xuất hiện bên cạnh họ, giúp họ tránh được những khu vực nguy hiểm, đi đường tắt và bỏ xa con quỷ cẩu ở đằng sau.

Quả thực rất hữu dụng.

"Ầm!"

Cùng với tiếng sập cửa thật lớn vang lên, hai người Lưu Hoà và Lạc Thắng đã thuận lợi đi vào trong cánh cửa, mà bởi vì bị chặn bởi cánh cửa nên con quỷ cẩu đã bị bỏ lại một khoảng ở phía sau.

Con quỷ cẩu gào thét, đập vào cánh cửa phát ra những tiếng động lớn, cánh cửa lay động nhưng có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.

Mí mắt hai người giật liên tục, trong lòng lo lắng không yên, họ thấy cánh cửa này căn bản không đủ vững chắc để ngăn con quỷ cẩu kia, không còn cách nào khác, dù mệt mỏi và sợ hãi họ chỉ đành gắng gượng chạy thêm một đoạn đường nữa, mãi đến khi không nghe thấy tiếng chó sủa nữa trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

"Hình như đã an toàn rồi, chúng ta đã thành công thoát khỏi con quỷ cẩu ở sau lưng rồi."

“Không ổn rồi, tôi chạy hết nổi rồi, mệt chết đi được, tôi cần nghỉ ngơi một lát”.

Hai người thấy lúc này đã an toàn nên lập tức thả lỏng, họ mệt gần như lả xuống nền đất, thở hồng hộc, nhưng so với mệt mỏi về mặt thể xác, cảnh tượng khiến họ tuyệt vọng nhất chính là đối đi toàn là quỷ cẩu kia.

Nếu như không phải có cánh cửa này xuất hiện kịp thời, chắc chắn họ sẽ bị đám quỷ cẩu kia xé xác.

Nhưng dù là vậy, họ cũng đã mất đi hai người.

"Cái tên Dương Gian kia đúng là quá hiểm độc, thế mà lại giả vờ giả vịt lâu, phải câu được hết chúng ta ra mới bằng lòng ra tay, còn hắn đánh một mẻ, đúng là quá để tiện"

Lúc này Lạc Thắng đã không nhịn được nữa chửi ầm lên, thế nhưng dù là vậy cũng không thể che dấu được nỗi sợ hãi trong đáy lòng.

Lưu Hoà cắn răng nói: “Tên Dương Gian này có vấn đề, nơi này là thế giới ác mộng, tại sao hắn lại có thể mang nhiều quỷ cẩu vào bên trong thế giới ác mộng như vậy, hơn nữa ban nãy anh có phát hiện ra không, dáng vẻ của những con quỷ cẩu đó y hệt như nhau, giống như được đúc ra từ một khuôn, đến nỗi tôi còn cảm thấy mấy con quỷ cẩu kia là bản sao của một con quỷ cẩu nào đó."

“Tôi đã biết hắn có vấn đề từ lâu rồi, trước đó tôi cũng đã nhắc nhở các cậu, có thể thằng khốn này đang thả mồi, bảo các người đừng để ý, vậy cậu ta ở đây là được nhưng các người không nghe, cứ đòi phải giết chết hắn, bây giờ thì hay rồi, nghịch ngu rồi, chúng ta đã mất hai ngự quỷ nhân lợi hại nhất, với lại chuyện này vẫn chưa kết thúc, đến lúc đó có thể giữ vững được toà thành trong thế giới ác mộng này hay không cũng là một vấn đề."

Lạc Thắng lại nghĩ tới mức độ quan trọng của vấn đề.

"Anh vẫn còn mặt mũi nói vậy à, một chốc thì anh nghi ngờ Dương Gian đang thả lưới, một chốc anh lại xúi giục bọn tôi ra tay, cứ thay đổi chủ ý hết lần này đến lần khác."

Lưu Hoà nhíu mày, gương mặt không vui vẻ chút nào.

Lạc Thắng nói: “Nguyền rủa Dương Gian, để hắn vào thế giới ác mộng, tôi đã làm đủ rồi, còn lại chính là việc của mấy người, tôi nhắc nhở Dương Gian có vấn đề thì có gì là sai sao? Là do mấy người không đoán được tình hình của hắn, có bị rớt đài cũng không liên quan gì đến tôi, hơn nữa, một kẻ thuộc cấp đội trưởng, lại là kẻ có tiếng trong giới linh dị, còn át chủ bài chưa lật cũng là chuyện quá đỗi bình thường”.

"Dù là ở trong thế giới ác mộng, cậu cũng có thể đưa những thứ này vào.

Lưu Hoà cũng hiểu phần lớn trách nhiệm trong lần hoạt động này là của hắn, mặc dù nín nhịn cả cục tức trong lòng nhưng cũng không thể phát tác, hắn chỉ đành nén giận rồi nói: “Bây giờ không phải lúc để chỉ trích bất kỳ người nào hết, vấn nên nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi mối nguy trước mắt đã, anh có nghe thấy không, xung quanh lại vang lên tiếng chó sủa, hơn nữa không phải chỉ có một con đang sủa."

Lạc Thắng lắng nghe một chút, dường nhưng cũng nghe được tiếng chó sủa từ xung quanh truyền đến.

Bình Luận (0)
Comment