Trương Hiển Quý và Vương Bân có thể được coi là đã hiểu ý của người quản lý.
Trung tâm chia cho họ một tỷ để đổi tất cả số điểm trong tay.
Nếu đồng ý, họ có thể đổi nó ngay bây giờ.
Nếu không đồng ý thì sẽ không lấy được một đồng nào cả.
Việc đổi từ từ trong tương lai chỉ là lời từ chối khéo mà thôi.
Đúng là họ đang chơi xấu.
Nhưng như thế cũng không thể làm gì họ bởi vì số điểm họ giành được phải tuân theo quy tắc đổi thưởng của sòng bạc.
Vì vậy, nói một cách chính xác là sòng bạc không vi phạm.
Nhưng đây là một mất mát lớn, không phải là một ít tiền.
Vì vậy ở đây vẫn xảy ra tranh cãi.
Ngoài ra, bây giờ ông chủ Hà đã chết và không biết ai sẽ chịu trách nhiệm cho trung tâm này.
Một người quản lý không thể đưa ra quyết định lớn nên chỉ có thể trì hoãn.
Những người hóng hớt xung quanh còn bàn tán nhiều hơn về nó.
Nhiều người bắt đầu cười nhạo trung tâm giải trí Đại Hưng vì sự vô liêm sỉ không muốn đổi tiền của họ.
Cũng có một số khách hàng lớn khác cảm thấy có điều gì đó không ổn và họ cũng bày tỏ rằng họ muốn đổi điểm thưởng của mình.
Khung cảnh hơi hỗn loạn.
"Quả nhiên, thắng quá nhiều cũng không phải chuyện gì tốt cả.
Nhưng trung tâm giải trí làm ăn thế này cũng quá phi pháp đấy.
Hơn mười tỷ điểm mà chỉ đổi được thành một tỷ tiền.
Xem ra muốn họ nhè ra số tiền đã nuốt thì phải dùng một vài thủ đoạn"
Dương Gian cảm thấy thế cãi nhau kiểu này cũng không phải là cách.
Vậy nên hắn bon chen vào đám đông và đi về phía trước.
Dương Gian sải bước đi đến và mọi người ở hai bên đều nhường đường cho hắn.
Họ cảm thấy rất ngạc nhiên vì cơ thể họ như thể đang bị điều khiển, không tự kiểm soát được.
Đột nhiên, nhiều người có vẻ mặt như nhìn thấy quỷ khi thấy Dương Giang “Là Tiểu Dương, Tiểu Dương đến rồi."
Hùng Văn Văn hét lên trong đám đông, đứng trên một chỗ ngồi, vẫn kiêu ngạo.
"Dương Gian, rốt cuộc cậu cũng tới.
Tới giúp tôi đi, những người này thật không biết xấu hổ.
Chúng ta thắng tiền rồi mà không chịu đổi điểm."
Nhìn thấy Dương Gian, Giang Diễm dường như đã tìm được người chống lưng.
Cô chạy đến và nắm lấy cánh tay của hắn, làm ra vẻ tủi thân.
"Dương Gian, cậu nghĩ chuyện này nên giải quyết như thế nào? Bên kia chỉ muốn đổi cho chúng ta một tỷ, nếu muốn nhiều hơn họ sẽ không đổi."
Trương Hiển Quy hút thuốc, cau mày.
Vốn dĩ thắng là một điều rất vui nhưng không ngờ bên kia lại giở trò này.
"Dương, đội trưởng Dương"
Lúc người quản lý nhìn thấy Dương Gian, hai chân của hắn mềm nhũn ra, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Hắn rõ ràng biết sự tồn tại của Dương Gian.
Hắn không phải là người không biết gì.
Chính vì biết Dương Gian là ai nên hắn mới dám tự ý đổi một tỷ.
Nếu là những người khác thì đừng nói là một tỷ, vài trăm triệu cũng đừng hòng lấy được.
Họ có rất nhiều cách để giải quyết những việc như này.
"Anh không quản được, ông chủ Hà chết rồi, nhà họ Hà bây giờ ai làm chủ"
Dương Gian hỏi thẳng.
Nghe tin ông chủ Hà đã chết, sắc mặt của người quản lý thay đổi, hắn nói một cách thận trọng: “Có lẽ là con trai cả của ông ấy, Hà Long."
“Gọi cho hắn đi."
Dương Gian nói.
Hắn đã đánh cắp trí nhớ của ông chủ Hà và không lạ gì với Hà Long Hà Long là một người rất có năng lực.
Hắn có thể dễ dàng quản lý nhà họ Hà.
Quản lý không dám nói thêm nữa, lập tức nhấc máy gọi cho Hà Long.
Hiện tại Hà Long rất bận, mới giải quyết vài họ hàng.
Lúc này hắn đang tranh thủ chuẩn bị trước mọi thứ ngay sau khi ông chủ Hà hết không lâu để tranh giành tài sản gia tộc.
Nhưng sau khi điện thoại reo, hắn trả lời: "Quản lý Vương, tình hình ở trung tâm giải trí thế nào rồi"
Vì Hà Long biết người của Dương Gian đang chơi ở thành phố giải trí nên hắn rất chú ý đến vấn đề bên này.
Quản lý Vương nói nhanh những gì đã xảy ra ở đây.
"Hà Long, anh có lẽ không muốn gặp tôi."
Dương Gian giật lấy điện thoại và nói: “Chúng ta không phải người ở cùng một thế giới nên tôi không muốn nói lại lần thứ hai, anh phải biết mình nên làm gì".
"Tôi hiểu, tôi hiểu rồi đội trưởng Dương, tôi tự biết rõ mình phải làm gì."
Hà Long vội vàng nói: "Cậu yên tâm đi, đội trưởng Dương.
Mười hai tỷ sẽ được gửi vào tài khoản của cậu sau ba ngày nữa.
Chắc chắn đội trưởng Dương sẽ không bị mất một điểm nào.
Tôi đã xử lý vấn đề này không tốt, mong đội trưởng Dương bỏ qua."
Hắn còn chưa nói xong, Dương Gian đã cúp điện thoại.
"Xong rồi."
Dương Gian ném điện thoại cho quản lý Vương, đơn giản lại hiệu quả.
"Giang Diễm, đưa tài khoản cho hắn.
Lấy được tiền rồi chia lại cho mọi người."
Giang Diễm lập tức cười: "Tốt rồi. Quả nhiên vẫn phải để cậu ra tay lo chuyện này. Nếu là chúng tôi thì chuyện đã không được thuận lợi như vậy."
"Các cậu đã thắng quá nhiều, rõ ràng bên kia đang chơi xấu cho qua chuyện."
Dương Gian nói.
"Lúc thắng chúng ta họ đâu có chế nhiều."
Giang Diễm bĩu môi.
Dương Gian nói: "Vậy là ông chủ Hà đã chết."
"Tại sao chúng ta phải sợ họ? Chúng ta đâu có lừa họ. Tất cả chúng ta đã chiến thắng bằng khả năng của mình."
Giang Diễm tự tin nói.
Dương Gian đáp: "Tất cả không phải đều là trò gian lận à? Nhưng những chuyện như này chỉ cho phép xảy ra một lần. Lần sau đừng đến đây nữa. Nếu còn tiếp tục tới đây chơi thì tôi sẽ không quản nữa đâu."
Đây không chỉ là nói cho Giang Diễm nghe mà còn có Trương Hiển Quý và Vương Bân.