"Từ nay, thế giới ác mộng và thế giới quỷ mộng đã được kết nối với nhau.
Chỉ cần quỷ cẩu không bị đuổi ra khỏi lâu đài thì con đường đó sẽ luôn tồn tại.
Họ cũng có thể đi theo con đường đó vào thế giới quỷ mộng nhưng mình không tin họ can đảm như vậy."
Dương Gian nói thầm trong lòng.
Đáng tiếc lần này không tìm ra được nguồn gốc của thế giới ác mộng nhưng hắn đã nắm chặt cơ hội.
Chỉ mất thêm một khoảng thời gian thôi, sớm muộn gì quỷ cẩu cũng sẽ cắn chết tên đó.
Cơ thể của Dương Gian biến mất một cách nhanh chóng với suy nghĩ này.
Hắn thoát khỏi giấc mơ và tỉnh lại.
Tỉnh dậy, Dương Gian vẫn đang ở biệt thự riêng của Lạc Thắng ở thành phố Đại Úc.
Hiện giờ hắn đang nằm trên ghế sô pha, hình như hắn đã ngủ quá lâu, thân thể có chút cứng ngắc.
Nhưng khi hắn cẩn thận xem lại thời gian thì nhận ra mới trôi qua hai tiếng đồng hồ thôi.
Bây giờ là mười hai giờ tối.
Dương Gian không vội vàng rời đi.
Mắt hắn khẽ di chuyển, quỷ ảnh đằng sau vẫn đung đưa qua lại, hắn đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục hành vi trước đó của mình không.
Tìm kiếm môi giới của Lạc Thắng và giết chết tên kia bằng một nhát dao bổ củi.
Tất nhiên, ngoài môi giới của Lạc Thắng thì Dương Gian cũng hy vọng tìm được môi giới của người khác.
Bởi Lạc Thắng đã lộ diện nhưng một số kẻ thù tiềm tàng vẫn đang ẩn nấp, hắn phải chú ý những tên đó hơn.
Quỷ ảnh của Dương Gian tìm kiếm trong nhà của Lạc Thắng một lúc.
Đáng tiếc khi hắn chỉ tìm thấy môi giới của Lạc Thắng mà không tìm thấy của người khác.
Có vẻ như người đứng sau Lạc Thắng cực kỳ thận trọng.
Họ chưa bao giờ đến thành phố Đại Úc và không để lại một dấu vết nào ở đây cả.
"Mặc dù mình có thể dùng dao chém Lạc Thắng nhưng hắn không phải kiểu ngự quỷ nhân dễ chết.
Đối phó với hắn cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Hơn nữa, môi giới của người này ở đầu cũng có, mình có thể kích hoạt nó bất cứ lúc nào.
Vì vậy có lẽ mình nên giữ lại một dao này."
Dương Gian suy nghĩ một lúc và quyết định không kích hoạt môi giới tấn công Lạc Thắng.
Nhưng chuyện này chỉ mới bắt đầu, tương lai chắc chắn còn gặp lại nhau.
Đến lúc đấy họ sẽ giải quyết cả nợ cũ lẫn nợ mới trong một lần.
Nghĩ như vậy, hắn sử dụng quỷ vực và rời đi.
Dương Gian trở lại trung tâm giải trí Đại Hưng.
Hắn chỉ định ra ngoài dạo quanh, cố gắng tìm ra manh mối.
Hắn đầu có thể biết rằng mình sẽ gặp phải ghi âm lời nguyền của người truyền giáo và bị đưa vào thế giới ác mộng.
Tuy hơi mất thời gian nhưng cũng đã giải quyết được ít nhất hai kẻ thù ẩn nấp.
Hắn cũng thành công cho phép quỷ cẩu xâm nhập vào thế giới ác mộng.
Dương Gian cảm thấy việc xâm nhập thế giới ác mộng là rất quan trọng.
Hắn biết ngự quỷ nhân yếu đuối như nào khi bước vào thế giới ác mộng.
Nếu không khắc chế trước sẽ còn biết bao nhiêu người bị giết bởi thế giới ác mộng đó trong tương lai.
Bây giờ, nếu đối phương muốn sử dụng thế giới ác mộng để giết người một lần nữa thì còn phải tùy thuộc vào việc quỷ cẩu có đồng ý không.
"Sao ở đây lại có nhiều người tụ tập quá vậy."
Dương Gian vừa quay trở lại sảnh của trung tâm giải trí thì thấy rất nhiều người đang tụ tập ở đó.
Sau khi quan sát một hồi, hắn rốt cuộc cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra sau khi hắn rời đi không lâu, Hùng Văn Văn và Trương Vỹ không nhịn được nổi hứng lên chơi.
Nhất là Hùng Văn Văn, hắn dựa vào năng lực dự đoán nên gần như không thua.
Vậy nên chỉ trong hai tiếng đã thắng được rất nhiều tiền.
Sòng bạc không thể đổi quá nhiều tiền mặt nên đã xảy ra tranh cãi.
Chuyện này đã thu hút rất nhiều người đến bóng chuyện.
"Mọi người hãy bình tĩnh.
Trung tâm Đại Hưng rất đáng tin cậy.
Chỉ là số điểm của một số người quá nhiều.
Chúng tôi không thể đổi số điểm đó cho các anh trong thời gian ngắn.
Đổi một phần trước, chúng tôi sẽ trả nốt những phần còn lại sau vài ngày nữa."
Một người quản lý đang an ủi Hùng Văn Văn, Giang Diễm, Trương Hiển Quý và những người khác.
Trương Hiển Quy chắc chắn không hài lòng với câu trả lời này, ông ta chế nhạo: "Không lấy được tiền thì viết hợp đồng rồi mấy ngày nữa đổi lại là được.
Ai biết sau vài ngày sẽ xảy ra chuyện gì, các cậu còn nói cái gì mà một phần chỉ được đổi lấy một tỷ.
Vừa nãy tôi đếm thử, điểm tích của chúng tôi phải là hơn mười tỷ"
"Gửi cho chúng tôi có một phần mười? Lúc đầu chúng tôi thua hơn hai tỷ.
Tại sao sòng bạc của mấy người lại không nói đổi điểm có hạn chế."
"Mang tiền ra đây.
Chết tiệt, mấy người muốn quỵt tiền à?"
Giang Diễm cũng tức giận nói, cuối cùng cô cũng kiếm được một ít tiền riêng.
Nếu không đổi được tiền thì hôm nay không phải là uổng công cô vui rồi à.
Người quản lý lại nói: "Trung tâm của chúng tôi có quy tắc.
Có giới hạn cho việc đổi điểm hàng ngày.
Hôm nay đã đến giới hạn và tôi chỉ có thể đổi một tỷ đồng.
Tôi thực sự không thể làm được gì hơn."
“Vậy ngày mai chúng tôi quay lại có đổi được một tỷ không?"
Giang Diễm lại hỏi.
"Điều này phụ thuộc vào số tiền quy đổi của trung tâm chúng tôi vào ngày mai.
Nếu nó vượt quá số tiền quy đổi thì chúng tôi chỉ có thể đổi một phần trước."
"Đây không phải là chơi xấu quyt tiền à? Đợi đến khi có tiền rồi mới đổi thì chúng tôi phải đợi đến khi nào."
Giang Diễm rất tức giận.
Nhưng dù ồn ào và tranh cãi như thế nào thì vẫn không có kết quả.