“Tìm đường chết."
Lưu vô cùng tức giận khi nhìn thấy cảnh này.
Hắn bị con chó này rượt đuổi, cắn xé trong mơ, ngoài hiện thực không ngờ lại bị chó cắn.
Sao có thể xảy ra chuyện này chứ? Tuy nhiên, ngay khi hắn ta chuẩn bị làm điều gì đó, quỷ cẩu trước mặt hắn dần dần mờ đi rồi đột nhiên biến mất.
Hắn bắt được một nắm không khí, tức đến ói máu.
"Nó biến mất rồi? Tại sao nó lại biến mất đột ngột như thế."
Lưu nhìn quanh nhưng không tìm thấy gì cả.
"Quên đi, đừng tìm nó.
Con chó đó chắc đã chạy mất rồi."
Lạc Thắng nói.
Hắn chỉ còn một cái đầu, thi thể bị tách ra nhưng vẫn còn sống.
Vẻ mặt của Lưu ảm đạm.
Lúc này hắn muốn chạy ngay đến thành phố Đại Úc để tìm Dương Gian trả thù.
Nhưng lý trí mách bảo hắn rằng trong mơ hắn không thể đánh bại được Dương Gian và trên thực tế cũng như vậy.
Dù Dương Gian đáng ghét nhưng hắn quả thực rất giỏi.
Đây là sự thật mà ai cũng phải công nhận.
"Hôm nay chúng ta đã phải chịu một tổn thất lớn.
Thay vì nghĩ đến việc đối phó với Dương Gian như thế nào, chúng ta nên nghĩ cách giải thích vấn đề này với cấp trên thì hơn."
Lưu bước tới nhặt lại đầu của Lạc Thắng và đặt nó lên cái xác không đầu.
Ngay lập tức có những sợi máu đỏ kéo dài ra từ cổ Lạc Thắng.
Những sợi máu mỏng này quấn vào nhau, khâu chiếc cổ bị đứt lại với cơ thể.
Sau khi khâu xong, tất cả các vết thương trên cổ hắn đã biến mất.
Lạc Thắng xoay cổ, cảm thấy rất chán nản: "Anh đi giải thích với họ đi, tôi không muốn quan tâm đến chuyện này.
Từ hôm nay tôi không muốn đối mặt với Dương Gian nữa.
Hãy để người khác đi và đối phó với hắn.
Tôi đã suýt chết trong tay hắn hai lần rồi, quá tam ba bận.
Tôi không nghĩ lần nào mình cũng có thể gặp may mắn như vậy đâu."
Lưu không nói, chỉ nhìn hồ bơi thêm một lần nữa rồi quay đầu đi về phía biệt thự trong trang viên.
Hai người đã phải chịu tổn thất lớn, họ hoàn toàn mất bình tĩnh.
Dù không cam tâm nhưng một ý nghĩ cổ quái cứ hiện ra.
Hình như có thể sống sót, thoát khỏi lòng tay của Dương Gian đã là một kết quả rất tốt rồi.
Nhưng Dương Gian trong thế giới ác mộng vẫn đang lang thang trong lâu đài.
Những hành vi này lại khiến cho Kelly, người đang trốn trong một căn phòng ẩn u tối của lâu đài phải cảm thấy lo lắng.
Cô cảm thấy Dương Gian ở lại đây để tìm kiếm mình.
Mặc dù Kelly ẩn rất kỹ, gần như không thể bị phát hiện nhưng không có gì là tuyệt đối.
Chỉ cần những con chó bên ngoài vẫn tuần tra, cô có thể sẽ bị phát hiện bất cứ lúc nào.
"Kỳ lạ, thực sự kỳ lạ"
Lúc này, Dương Gian cảm thấy nghi ngờ.
"Phải có đầu mối trong thế giới ác mộng giống như trong thế giới quỷ mộng vậy chứ.
Nếu thế giới ác mộng không được kiểm soát thì sẽ có quỷ đầu nguồn trong đây.
Nếu thế giới ác mộng được kiểm soát thì sẽ có ngự quỷ nhân điều khiển thế giới này."
“Nói cách khác, chỉ cần mình còn ở trong thế giới ác mộng, cho dù có chuyện gì xảy ra ở đây thì vĩnh viễn cũng sẽ có một quỷ hoặc một người.
Không thể không có gì như bây giờ được."
"Vậy ngự quỷ nhân điều khiển thế giới ác mộng này đã đi đâu?"
"Trốn rồi à?"
Dương Gian lại nhìn chằm chằm vào tòa lâu đài này: "Nếu ngự quỷ nhân muốn trốn ở một nơi lớn như vậy thì quả là không dễ tìm.
Có thể có các loại hầm, phòng tối, mật thất...
Nếu mình muốn kéo người đó ra ngoài thì cách tốt nhất là thu dọn toàn bộ lâu đài và tìm từng chỗ một."
"Như thế thì thật lãng phí thời gian, không biết sẽ phải mất bao lâu nữa mới tìm ra được."
Dương Gian cho rằng để một bầy chó phá lâu đài thì hơi phiền phức.
Tuy có thể làm được nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Hắn không muốn ở trong thế giới ác mộng chờ quỷ cầu phá nhà.
Dù sao đối phương cũng chạy mất hai người rồi, rất có thể lát nữa sẽ tìm người đến giúp đỡ.
Hắn cũng là một người bình thường ở đây.
Mặc dù hắn được quỷ cẩu bảo vệ nhưng hắn cũng có khả năng bị giết nên không cần phải tốn thời gian ở chỗ này.
"Mình phải ra khỏi đây trước để chừa lại một con đường dẫn đến thế giới ác mộng và mình có thể ra vào đây bất cứ lúc nào.
Sau đó mình sẽ cho quỷ cẩu từ từ lục soát lâu đài này."
Cuối cùng, hắn lắc đầu và sải bước ra khỏi lâu đài.
Kelly, người đang trốn trong bóng tối, thở phào nhẹ nhõm khi nghe tiếng bước chân của Dương Gian đang xa dần.
Nhưng cô còn chưa kịp thư giãn thì ở hành lang bên ngoài lại có động tĩnh của một đàn quỷ cẩu đang tuần tra.
Mặc dù Dương Gian đã biến mất nhưng quỷ cẩu vẫn ở lại đây, vẫn còn rất nhiều quỷ cẩu ở đây.
"Chết tiệt"
Kelly thầm nói trong lòng, không dám lộ mặt ra ngoài.
Dương Gian nhanh chóng bước ra khỏi lâu đài và đi đến sân bên ngoài.
Lúc này trên bức tường cao của lâu đài xuất hiện một cái khe hở.
Bên ngoài khe hở là một con đường ngoằn ngoèo, kéo dài đến tận một ngôi làng phía xa.
Đường đi là biểu hiện của các hiện tượng linh dị.
Điều này cho thấy quỷ cẩu đã xâm nhập dọc theo hướng này và con đường là dấu vết để lại sau cuộc xâm lược vào thế giới ác mộng.
Giống như một người đi trên đường và để lại dấu chân.
Dương Gian ra khỏi lâu đài dọc theo con đường này, hắn đang rời khỏi thế giới ác mộng.
Một lúc sau, hắn đến ngã tư của một ngôi làng yên tĩnh.
Bước vào ngôi làng này tương đương với việc thuận lợi đi vào thế giới quỷ mộng.
Hắn quay đầu nhìn lại.
Cách đó không xa, tòa lâu đài vẫn ở đó, không hề biến mất.