Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2651 - Chương 2651: Trở Về

Chương 2651: Trở Về

Đại Xương Người kia nghe hắn nói thế lập tức giật mình lấy lại tinh thần, sau đó nhét súng trong trong quần áo, giấu thật kỹ, hắn vội nói: “Mau nhặt nhanh lên rồi chạy, đừng chần chừ nữa, bị người khác phát hiện thì phiền to”.

"Được rồi, nhanh lên một chút."

Mấy tên khác nhặt xong số chip trên mặt đất rồi cũng lập tức đứng dậy định bỏ chạy.

Họ nhanh chóng rút lui, định rời đến đầu ngõ sẽ chia nhau ra chạy.

Nhưng còn chưa kịp rời đi, bọn hắn đã thấy có một thanh niên tầm hai mươi tuổi đang đứng chắn đường ở ngay đầu con ngõ.

"Tránh ra."

Người đàn ông không nghĩ nhiều mà lập tức đụng vào như muốn đẩy hắn ra.

Thế nhưng cái đụng này lại không đẩy được đối phương mà ngược lại còn khiến mình như đụng phải vách tường, đối phương căn bản chẳng hề nhúc nhích, mà bản thân hắn lại bay ra ngoài.

"A Vĩ, sao cậu lại bị đánh?"

Lúc này Dương Gian mới chậm rãi mở miệng, trong con ngõ mờ tối, ánh mắt hắn toát ra những tia sáng đỏ.

Trương Vĩ vừa mặc quần vừa đứng dậy rồi nói: “Đúng là đáng ghét, lúc trước ở Thành Giải Trí, mấy tên này cứ đi sau lưng tôi ninh hót, nói tôi thắng nhiều, số may, lớn lên đẹp, là một soái ca....

tôi mới nghĩ mấy kẻ này cũng không tệ, còn định mời họ đi ăn xiên nướng, họ nói có một quán xiên nướng hương vị rất đặc biệt bèn dẫn tôi đến nơi này, ai mà biết được, tôi còn chưa kịp phản ứng đã mấy kẻ này đã ôm lấy tôi, lột áo lột quần tôi."

“May mà tôi liều mạng chống cực, bảo vệ được cái quần lót cuối cùng, tôi không thì tôi gặp nguy hiểm rồi."

“Hoá ra là như vậy, thảo nào gọi điện thoại cũng không thấy cậu nghe."

Dương Gian nói, giống như không hề thấy lạ với chuyện này.

Trước kia hắn cũng từng trải qua.

Khi đó vẫn còn học ở trường Thất Trung, Trương Vĩ bị một đám côn đồ để ý, bị gạt tiền.

Mà tính tình Trương Vĩ cũng ngang ngạnh, một cắc cũng không cho, còn muốn phản kháng, kết quả đương nhiên là bị đám côn đồ đánh cho một trận, sau đó may còn có Dương Gian và Triệu Lôi cùng nhau đánh trả thì mới giải quyết được chuyện này.

"Lần này không cần đại ca cậu ra tay, tự tôi có thể giải quyết được, A Vĩ tôi tuyệt không sợ một đấu một"

Hắn mặc lại cái quần, tức giận hùng hổ bước tới, định trả thù.

"Bây giờ bên ngoài rất loạn, cậu không nên chạy nhảy khắp nơi, thành phố Đại Xương cậu còn có vệ sĩ đi theo, nhưng ở đây thì không có nữa rồi."

Dương Gian nói:

“Cậu thế này thì cứ bớt lo đi không đến lúc lại bị đánh một trận"

Nói xong hắn nhanh chóng nhấc chân, đáp lũ người kia một cước.

Rõ ràng là đúng cách thật xa không đạp được đến, nhưng trên ngực tất cả mọi người lại bị đá trúng như nhau, cùng nhau ngã bay ra ngoài.

Hơn nữa sức lực còn mạnh mẽ vô cùng, xương còn bị gãy vài chỗ, một đám ngã trên đất không dậy nổi.

"Giải quyết xong rồi."

Dương Gian nói.

Trương Vĩ mở to hai mắt: “Còn có thể làm được vậy sao? Có thể dạy tôi cái này không? Tôi muốn học cái này"

“Cậu không học được, từ bỏ đi, đừng có lãng phí thời gian, chúng ta đi thôi, chuyện ở đây đã xử lý gọn gàng rồi, buổi tối phải lập tức trở lại thành phố Đại Xương, không thể trì hoãn ở chỗ này thêm nữa."

Dương Gian tiến lên, nhặt hay cây súng trên mặt đất sau đó đưa chúng cho Trương Vĩ.

Sau khi nhận lấy, Trương Vĩ nói: “Cứ như vậy bỏ qua thì có lợi cho bọn chúng quá."

“Muốn giết họ sao? Cậu ra tay đi tôi có thể xử lý thi thể cho cậu"

Dương Gian nói.

Giết một vài người bình thường đối với hắn tương đối dễ dàng, nhưng hắn phải kiềm chế bản thân mình, cố gắng hết sức không đi giết người thường, miễn để giết nhiều thành tê dại, về sau tiện nay lại muốn giết thêm vài mạng người nữa.

"Coi như nể tình họ khen tôi đẹp trai nên thôi bỏ qua đi."

Trương Vĩ thu súng lại, sau đó đi tới bên cạnh đám người, đạp vào hạ bộ của mỗi người một cái, sau đó mới mãn nguyện nói: “Như vậy mới ổn."

“Cậu đánh nhau không thể thắng một lần sao."

Dương Gian nói: “Cậu cảnh giác một chút, rút súng ra họ cũng không dám động đến cậu đâu."

“SƠ xuất, là SƠ xuất của tôi, nhưng tôi cũng không thua, họ cởi quần tôi, tôi cũng không thể ra tay tuột quần họ sao?"

Dương Gian không nói lời nào.

Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn giúp Trương Vĩ đánh nhau, quen rồi.

Hai giờ sáng, chuyên cơ trở về thành phố Đại Xương.

Mặc dù tất cả mọi người đều vừa mỏi vừa mệt nhưng tinh thần lại tốt hơn rất nhiều, họ đã mang một trăm hai mươi triệu tệ đến Thành Giải Trí Đại Hưng, trừ bỏ những tổn thất trước đó, lần này còn kiếm được một món hời.

Chỉ là họ không biết lần đi này Dương Gian đã đánh một trận với người khác, còn họ chỉ ngồi chơi trong Thành Giải Trí Đại Hưng cả một đêm, cũng không được mối nguy hiểm bên trong đó.

Nếu không phải có Dương Gian giải quyết nhiều phiền phức như vậy, chỉ sợ họ cũng không thể rời khỏi thành phố Đại Úc.

"Sau khi trở về tôi muốn tắm rửa rồi đánh một giấc thật ngon."

Giang Diễm duỗi người, gương mặt ngập tràn nụ cười.

Nhưng Hùng Văn Văn vẫn tràn đầy sức sống như trước: “Tôi vẫn còn chưa chơi chán nữa, cái Thành Giải Trí kia không ổn rồi, chúng ta đổi chỗ khác đi nhà, tiểu Dương, cậu đúng là sợ chết, thắng được có chút đã vội chạy về, nếu Hùng ca tôi làm chủ nhất định sẽ chơi sập tất cả Thành Giải Trí ở thành phố Đại Úc mới vừa lòng dừng tay"

“Còn có, A Vĩ à, cậu vô dụng quá đấy, thế mà còn bị người ta đánh với cướp, suýt chút nữa đến cái quần cũng không còn, cậu đây là bị cướp tiền hay cướp sắc thế"

Bình Luận (0)
Comment