Trương Vĩ lập tức đỏ mặt: “Chẳng qua do tôi nhất thời SƠ xuất thôi, hơn nữa lần này tôi thắng nhiều hơn cậu, tôi cũng không bị cướp sắc, nếu họ không ỷ vào đông người thì sao có thể là đối thủ của tôi được"
“Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa, lần này có thể bình an vô sự mà trở về đã không tệ rồi, xem ra về sau phải bớt ra khỏi cửa mới là tốt, bây giờ kém trước kia nhiều rồi."
Lúc này Trương Hiển Quý lên tiếng.
Trong lòng hắn hiểu rõ, lần xuất hành này nhìn thì bình thường nhưng thực chất lại rất nguy hiểm.
Chỉ là những nguy hiểm đó chắc chắn đã bị Dương Gian hoá giải rồi.
Đám trẻ con không hiểu chuyện, nhưng một người trưởng thành như Trương Hiển Quý sao lại không hiểu đạo lý này cơ chứ.
Trong khi nói chuyện phiếm, họ đã rời khỏi sân bay, ngồi xe quay về tiểu khu Quan Giang.
Mặc dù thân phận và địa vị đề không giống nhau nhưng mọi người vẫn ở chung một tiểu khu, khi xuất hành về nhà cũng thuận tiện.
Ai về nhà nấy nghỉ ngơi.
Dương Gian vẫn như lúc trước, trở về chỗ ở thì để Trương Lệ Cầm ghi lại chuyện đã xảy ra.
Cũng không phải không có thu hoạch gì, hắn mang về một cái biển nhà số 707 và một chai dầu xác.
Thứ đầu tiên là vật phẩm linh dị, quỷ dị hung hiểm, cái sau là kết quả trên người lệ quỷ, mặc dù đã có sẵn lực lượng linh dị, nhưng chỉ là một loại vật phẩm tiêu hao, vẫn chưa biết cách dùng cụ thể, còn cần phải nghiên cứu thêm.
Làm xong một số chuyện vặt vãnh mà Dương Gian vẫn không hề buồn ngủ, tinh thần của hắn vô cùng tỉnh táo.
Dù sao hắn của trước đây đã không cần ngủ để bổ sung năng lực nữa rồi.
Đương nhiên Dương Gian cũng có thể đi ngủ, làm một người bình thường trong thế giới của quỷ mộng, không kiêng nể gì mà sống, thể nghiệm tất cả.
Thế nhưng thế giới hư ảo thì vẫn là hư ảo.
Dương Gian có thể thả lỏng nhưng lại không thể trầm luân.
Rất nhanh trời đã sáng.
Tối qua Giang Diễm trở về quá muộn, hôm nay không rời giường được vẫn ngủ nướng tại chỗ, mà Dương Gian chỉ có thể đưa Trương Lệ Cầm đến công ty đi làm.
Tám giờ, Dương Gian rất đúng lúc đi tới cao ốc Thượng Thống.
"Cô về công ty trước đi, tôi muốn đến bộ nghiên cứu một chuyến."
Hắn dặn dò nói.
Trương Lệ Cầm cười nói: “Tôi cũng không có việc gì bận, chi bằng để tôi đi cùng cậu đến bộ nghiên cứu đi."
“Không cần đầu, tôi đến tìm tiến sĩ Trần, liên quan đến chuyện linh dị, cô tới phòng làm việc hỏi thăm Lưu Tiểu Vũ một câu, xem hai ngày này ở đây có xảy ra chuyện gì không, tôi cảm thấy có một số việc phải nhanh chóng sắp xếp rồi."
Dương Gian nói.
Hắn vẫn chưa quên bản thân còn một tai hoạ ngầm ở gần thành phố Đại Xương vẫn chưa xử lý đây.
Bây giờ trở về, đương nhiên không thể lười biếng.
Trương Lệ Cầm nói: “Vậy để tôi đi tìm Lưu Tiểu Vũ hỏi tình hình trước."
Dương Gian gật đầu sau đó lập tức đi đến bộ nghiên cứu.
Tiến sĩ Trần đi làm cực kỳ đúng giờ, bởi vì công việc nhàn hạ nhẹ nhàng nên lúc này đang ngồi uống trà trong phòng làm việc.
"Đội trưởng Dương, sao cậu lại tới đây?"
Khi nhìn thấy Dương Gian đi đến hắn vô cùng ngạc nhiên, vội vàng đặt chén trà xuống bàn rồi đứng dậy, trong có vẻ khá cẩn trọng.
Mấy nhân viên khác trong phòng làm việc thấy vậy cũng rối rít khẩn trương cả lên.
Dương Gian đi tới đặt xuống một cái chai: “Bên trong là dầu xác thu được từ trên người một con lệ quỷ, cảm giác vô cùng đặc biệt, ông nghiên cứu một chút, xem có thu hoạch được thêm cái gì không, bớt ra một chút mà dùng, cả một chai thế này."
“Ừm, dầu xác à?"
Tiến sĩ Trần lập tức đeo kính lên, tò mò đánh giá.
Đây là một chai bia bình thường, bên trong là lớp dầu đen ngòm sền sệt, bởi vì được bịt kín nên đứng bên cạnh cũng không ngửi thấy mùi gì khác thường.
"Trước đây ông có từng thấy món đồ này chưa?"
Dương Gian hỏi.
Tiến sĩ Trần đáp: “Lúc tôi với Vương Tiểu Minh làm cùng nơi nghiên cứu cũng từng thấy qua, những thứ trên người lệ quỷ rất dễ nhiễm linh dị, ví dụ như tóc, quần áo, đương nhiên dầu xác cũng không ngoại lệ, những thứ này có thể nhiễm một chút linh dị, nhưng lực lượng linh dị chỉ duy trì thời gian ngắn và khá yếu, ngẫu nhiên có thể phát huy tác dụng nhưng tác dụng cũng không quá lớn"
“Ví dụ bộ quần áo trên người lệ quỷ mà chúng tôi đã từng nghiên cứu kia, nó trông như một bộ quần áo bình thường, mức độ bị tổn hại cũng cao, nhưng lại được lệ quỷ mặc trên người một khoảng thời gian rất dài nên cũng có được năng lực linh dị khá khó tin, chúng tôi phủ bộ quần áo đó lên người một con chuột bạch"
“Kết quả là con chuột bạch đó sinh bệnh rồi nhanh chóng chết đi, nếu như để người sống mặc lên, đoán chừng người sống cũng sinh bệnh rồi chết đi trong khoảng thời gian ngắn"
“Những bộ quần áo này không duy trì được thời gian dài, chỉ vỏn vẹn một tháng đã phong hoá hoàn toàn rồi."
Dương Gian nói: “Nghiên cứu thú vị đấy, vậy còn chai dầu xác kia thì sao?"
“Dầu xác lấy ra từ trên người lệ quỷ, về lý thuyết nó cũng là một bộ phận của lệ quỷ, nhưng không phải toàn bộ dầu xác lấy từ trên người lệ quỷ đều có tác dụng, cũng có một số không có tác dụng, chúng tôi từng nghiên cứu một loại dầu xác trên người lệ quỷ, phát hiện sau khi đốt có thể hấp dẫn những lệ quỷ khác đến, sau này đã chế tác thành nến quỷ mày trắng, nhưng đó là phế phẩm, Vương Tiểu Minh đang muốn chế tác loại nến quỷ màu đỏ có thể ngăn chặn tập kích của lệ quỷ cơ, thế nhưng về sau hắn nghiên cứu được, thành công chế tạo được nến quỷ màu đỏ"
“Chỉ đáng tiếc là số lượng quá ít, không thể mở thành sản xuất quy mô lớn được."
Lúc này tiến sĩ Trần tiết lộ một bí mật.
"Nếu dầu xác này của cậu bắt nguồn từ lệ quỷ, vậy thì nhất định nó đã nhiễm một phần linh dị của lệ quỷ kia, chỉ không biết lực lượng linh dị đó là gì, nếu nghiên cứu ra có lẽ sau này sẽ chế tạo được khá nhiều vật phẩm linh dị"