Dương Gian nhíu nhíu mày: "Trong hoàn cảnh này còn có một thang máy có thể vận hành, không cần phải nói trong thang máy này khẳng định có lệ quỷ"
"Đúng là có quỷ, nhưng không phải lần nào quỷ kia cũng giết người, còn phải dựa vào vận may, thế nhưng với năng lực của mấy người, tôi tin việc đối phó với sự tấn công của lệ quỷ cũng không phải điều gì to tát."
A Nam nói: "Cái này so với xông lên tầng ba thì ít thiệt hơn nhiều."
Lúc này Lý Dương mới tiến lên nói: "Làm sao chúng ta biết thang máy này là an toàn nhất, chứ không phải nguy hiểm nhất? Bốn người chúng ta cùng nhau đi thang máy, nhỡ như trong thang máy này xảy ra vấn đề, ba người chúng ta đều sẽ chết, mà anh lại có thể sống lại trong cái gọi là phòng 101."
"Dùng một lần hồi sinh của anh để đổi lấy mạng của ba người chúng tôi, việc mua bán này cũng không thiệt thòi."
Hắn nghĩ rất nhiều, nghi ngờ đây là một cái bẫy, những đường vòng lúc trước có thể chỉ là bước đệm cho lần này.
"Nếu các cậu không tin thì có thể đi cầu thang bộ đi qua tầng ba, chỉ là tôi sẽ đi thang máy lên tầng bốn, đến lúc đó chúng ta có thể hợp lại ở tầng bốn, thế nhưng các cậu phải nhanh, tôi sẽ không chờ đợi mấy người quá lâu, nơi này đầy rẫy những nguy hiểm, ta cũng không muốn đứng ở nơi đó rồi bị mấy con lệ quỷ nhìn chằm chằm."
Giọng điệu của A Nam cũng rất lạnh, hắn tỏ vẻ chẳng sao cả, không tức giận, cũng không phản đối đám người Dương Gian đi cầu thang bộ.
Lý Dương không nói lời nào, hắn nhìn Dương Gian một chút, vẫn nên để cho đội trưởng quyết định.
Những lời vừa rồi của hắn cũng không phải thật sự hoài nghi A Nam, chỉ là nói những khả năng có thể xảy ra, cũng chỉ là nói suông mà thôi.
Là thật hay giả, còn cần Dương Gian đi phân biệt.
"Trong thang máy có quỷ là thật, trên tầng ba có quỷ hẳn cũng là sự thật, nếu anh đã nói độ nguy hiểm của lệ quỷ trong thang máy kém xa so với lệ quỷ trên tầng ba, vậy chúng tôi sẽ tin tưởng anh một lần, cùng anh đi thang máy."
Sắc mặt Dương Gian rất bình tĩnh, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.
A Nam không nói lời nào, chỉ ôm đầu người chết đi thẳng vào trong thang máy.
Đồng Thiến thoáng có chút do dự, nhưng nhìn thấy Dương Gian đã quyết định cũng không nói gì liền cùng Lý Dương đi vào thang máy.
Đây là thang máy hiện đại.
Nhưng vì nguyên nhân nào đó lại lạc hậu nghiêm trọng, trong thang máy tràn ngập một mùi thối rữa, hơn nữa trên trần thang máy còn đang tí tách phát ra âm thanh nhỏ giọt, trên vách tường bên cạnh còn lưu lại một ít vệt máu khô, cùng với một ít vết trầy xước do móng tay cào qua.
Dường như ở chỗ này đã từng xảy ra cảnh tượng vô cùng khủng khiếp, có người đã bị tấn công một cách kỳ dị.
A Nam như đã luyện thành thói quen, hắn rất thuần thục ấn nút thang máy đi lên tầng bốn, sau đó lại ấn đóng cửa thang máy.
Thang máy vận hành, phát ra âm thanh ọp ẹp, tuy rằng không biết những âm thanh này đến từ đâu, nhưng cuối cùng của thang máy cũng đóng lại.
Chỉ là cánh cửa cũng không đóng kín hoàn toàn, có nửa cánh cửa hình như đã bị hỏng, chỗ đó lộ ra một lỗ hổng xiêu vẹo.
Sắc mặt Dương Gian hơi đổi, quỷ nhãn của hắn chuyển động, dường như phát hiện ra gì đó.
Không chỉ có hắn.
Hai người Đồng Thiên và Lý Dương cũng cảm thấy xung quanh có điều gì đó bất ổn, giống như đang có lệ quỷ trong thang máy âm thầm quan sát bọn, làm cho người ta cảm thấy không thoải mái chút nào.
Cũng may họ đều là ngự quỷ nhân có kinh nghiệm phong phú, cũng không vì loại cảm giác này xuất hiện mà lấy làm ngạc nhiên, họ rất trấn định cũng rất bình tĩnh, chuẩn bị ứng phó tất cả.
Thang máy di chuyển nhưng không phải đi lên mà đang hạ xuống.
"Đây không phải đang tới tầng bốn à."
Dương Gian lạnh lùng nói.
A Nam nói: "Đây đúng là đang đi tầng bốn"
"Tầng bốn ở dưới sao?"
Dương Gian nhìn chằm chằm hắn rồi nói.
"Trong thang máy này có quỷ, điều này tôi đã nói cho cậu biết rồi, cho nên dưới tình huống bị linh dị quấy nhiễu, sao cậu dám khẳng định thang máy này đang đi xuống, chứ không phải là đi lên? Đôi mắt của cậu chỉ có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trong thang máy, chứ không thể nhìn thấy những thứ bên ngoài thang máy, các giác quan của con người có thể bị đảo lộn, vậy bây giờ cậu đang dùng gì để phán đoán rằng đang đi lên hay đi xuống?"
A Nam hỏi ngược lại.
Ánh mắt Dương Gian hơi híp lại:
"Lời nói của anh nói rất có lý, linh dị có thể làm đảo lộn giác quan, thế nhưng anh vẫn luôn nói trong thang máy này có lệ quỷ, vậy thì con lệ quỷ kia ở đâu?"
A Nam không nói lời nào, chỉ là ánh mắt hơi hướng lên trên nhìn một chút.
Tí tách, tí tách.
Lúc thang máy đang vận hành, trên đỉnh đầu vẫn truyền đến tiếng tí tách.
Đồng Thiến vừa định ngẩng đầu, đã bị A Nam ngăn lại: "Đừng ngẩng đầu nhìn, chỉ cần cô vừa ngẩng đầu lên thang máy sẽ ngừng lại, một cỗ thi thể sẽ từ trên trần nhà rơi xuống, đến lúc đó lệ quỷ sẽ bắt đầu giết người, nếu các cậu xử lý lệ quỷ, như vậy thang máy sẽ mất hiệu lực, không cách nào đưa chúng ta lên tầng bốn, cho nên cứ để lệ quỷ nhìn chằm chằm vào chúng ta là được"
"Chờ chúng ta đến đích, lúc đó cho dù lệ quỷ có tấn công chúng ta, chúng ta hoàn toàn có thể thoát khỏi tấn công của nó mà rời khỏi thang máy"
"Nó không thể rời khỏi thang máy quá xa."
A Nam nói hết những kinh nghiệm cùng phương pháp ứng phó của mình ra.