Đồng Thiến khẽ gật đầu nói: "Tôi biết rồi, yên tâm đi, tôi không sơ suất như vậy đâu, thế nhưng anh cảm thấy chuyện của A Nam là thật hay giả?"
"Thật hay giả cũng không quan trọng, chúng ta không có nhiều tinh lực như vậy để phân biệt một chuyện thật giả, chúng ta chỉ cần xem kết quả, kết quả xuất hiện, thật giả cũng xuất hiện."
Lý Dương nói: "Dù sao trong lòng tôi vẫn luôn có nghi ngờ"
"Tôi cảm thấy hắn đang nói thật, hắn vẫn rất để ý cái đầu người kia, người kia chắc là Hương Lan."
Đồng Thiến nói.
Tuy rằng với hoàn cảnh của nơi này khắp chốn đều lộ ra khí tức quỷ dị, nhưng bố trí và kết cấu lại giống như khách sạn Caesar, ít nhất đi lại ở chỗ này sẽ không bị lạc đường.
Chỉ là nơi này không có lối ra, đây là một gian phòng không thể thoát ra ngoài.
Đến cả lệ quỷ cũng bị nhốt vào đây chứ đừng nói là người sống.
Đúng lúc này.
A Nam ôm đầu cái đầu của một người con gái, đang đi ở phía trước.
Hắn khá thân thuộc với con đường này, cước bộ không chậm không chậm, cũng không có nhìn đông nhìn tây, dường như ở trong đầu hắn có một con đường an toàn cố định.
Đôi khi rõ ràng có thể đi thẳng qua, A Nam lại nhất định phải đi đường vòng.
Tuy rằng làm như vậy rất mất thời gian, nhưng ít nhất có thể chứng minh con đường này an toàn, cả quãng đường đi cũng không bị bất kỳ linh dị nào tấn công, thế nhưng hành động như vậy cũng khiến Dương Gian đang đi theo sau sinh lòng cảnh giác.
Vì bài trừ nghi ngờ rằng A Nam cố tình đi đường vòng.
Nếu mà hắn hắn đã vô cùng quen thuộc với nơi này, vậy việc lợi dụng sự nguy hiểm của nơi này để đối phó với mấy người bọn hắn cũng có thể xảy ra.
Chỉ là trước mắt vẫn không có chứng cứ chứng minh A Nam dùng mánh khoé, Dương Gian cũng làm bộ như không phát hiện.
"Thật muốn đọc ký ức của anh ta, chính là không biết lúc này anh ta sống được bao lâu, trong đầu có bao nhiêu ký ức."
Trong lòng Dương Gian thầm nghĩ: "Biện pháp thoả đáng nhất chính là đi đến gian phòng số 102 như lời hắn nói để xem một chút, hắn nếu lưu lại kinh nghiệm của suốt tám mươi hai năm qua ở đó, vậy chắc hẳn đoạn kinh nghiệm này mang theo vô số tin tức cùng chân tướng về nơi này."
"Thế nhưng cũng không loại trừ phòng 102 là một cái bẫy, muốn dẫn ta đi vào."
"Toàn bộ nơi này đều bình thường, không phát hiện bất kỳ điểm nào bất hợp lý."
Lúc này, Đồng Thiến mới nhỏ giọng nói, ba khuôn mặt của cô đều cảnh giác quan sát chung quanh.
Một đường đi tới, ngoại trừ hoàn cảnh nơi này có chút áp lực cùng quỷ dị ra, cũng không có lệ quỷ thực sự xuất hiện.
Lý Dương phụ trách bọc hậu, hắn không nói một lời, cũng đang quan sát xung quanh.
"Tôi đưa mấy người đi đường an toàn, tránh tất cả những nơi nguy hiểm, Nếu không thì chỉ một đoạn đường ngắn vừa rồi ít nhất cũng phải gặp đến ba con lệ quỷ lao ra tấn công, mối giao của con đường này là một ngã tư, có một con lệ quỷ đang đứng giữa ngã tư kia, con lệ quỷ kia nhìn không thấy, chỉ có thể xuất hiện ở giữa ngã tư, bất luận kẻ nào đi qua ngã tư kia đều sẽ mất phương hướng, vĩnh viễn không có biện pháp rời khỏi nơi đó."
"Ở con đường thứ hai có một quả bóng da, nó ở trong một góc tối, đó cũng là một con quỷ, một khi tới gần bóng da sẽ tự mình lăn về phía mấy người, chỉ cần để bóng da tới gần cậu trong một phạm vi nhất định, cậu sẽ bị lệ quỷ giết chết."
"Thứ ba là cửa sổ thủy tinh kia, nhìn như bình thường, trên thực tế trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu bóng dáng của một quỷ, một khi cậu đi ngang qua, thân hình con lệ quỷ trên cửa sổ thủy tinh kia sẽ hiện ra, sau đó nhìn chằm chằm vào cậu."
A Nam vừa đi, vừa kể lại những nguy hiểm ẩn nấp mà vừa rồi không phát hiện ra, dường như hắn vô cùng hiểu biết về những nơi nguy hiểm, hay tin tức về mấy con quỷ, cứ nói ra như đó chỉ là chuyện bình thường.
"Thật hay giả?"
Đồng Thiên cảm thấy rất khác.
Mấy nơi đó cô đều quan sát qua, quả thực không phát hiện cái gì.
Dương Gian có năng lực nhìn qua không quên, hắn lập tức nhớ lại mấy chỗ vừa rồi vòng qua, quả thực tồn tại một ngã tư, còn có bóng da bị vứt bỏ bên cạnh lối đi, cùng với một cửa sổ thủy tinh cũ kỹ... Mấy thứ đều đúng với những mối nguy mà A Nam vừa nói.
Đại khái hắn vẫn đang nói thật.
"Anh có thể sống sót ở chỗ này đúng là không đơn giản chút nào, vậy mà lại có thể hiểu rõ một nơi ngập tràn linh dị đầy nguy hiểm như vậy."
Dương Gian nói.
A Nam không quay đầu lại, vừa đi vừa nói: "Đều đổi lấy từ từng lần hy sinh thôi, thế nhưng cũng không phải địa phương nào cũng có thể vòng qua, có một số chỗ có lệ quỷ quanh quẩn là không qua được, mỗi lần đi qua đều phải chấp nhận một số nguy hiểm nhất định."
Nói xong, bước chân hắn dừng lại: "Giống như nơi này."
Phía trước hắn là một thang máy của khách sạn, lúc này của thang máy đã được mở ra, ánh đèn bên trong lóe lên, dường như dưới hoàn cảnh thế này nhưng thang máy vẫn còn có thể hoạt động.
"Nơi chúng ta cần đi là tầng bốn, muốn đi thì nhất định phải đi thang máy, vì tầng ba đã bị lệ quỷ phong tỏa, thứ duy nhất nối liền tầng hai và tầng bốn cũng chỉ còn lại thang máy này"
A Nam chỉ chỉ thang máy trước mắt.