A Nam lại nhìn hắn rồi nói: "Ai nói với cậu là tôi vẫn sống cho đến tận bây giờ, tôi đã chết rất nhiều lần, lần này chẳng qua chỉ là một lần tôi sống được lâu nhất thôi, chỉ là mỗi lần chết đi tôi đều sẽ trở lại gian phòng kia, mất hết trí nhớ, bắt đầu lại từ đầu."
"Còn có loại chuyện thế này sao?"
Đồng Thiên nghe hắn miêu tả như vậy, vẻ mặt lộ rõ ngạc nhiên cùng nghi ngờ.
Chết rồi còn có thể sống lại liên tục, điều này cũng khó tin quá đi.
"Phòng 101 có thể giúp anh hồi sinh liên tục ư? Tạm thời cứ cho là có một nơi như thế đi"
Dương Gian híp mắt lại: "Nói cách khác hiện tại nếu anh chết đi, anh sẽ mất hết tất cả ký ức về nơi này, trở về thời điểm vừa mới bước vào nơi này, sau đó trở nên không biết gì cả, bắt đầu tìm kiếm biện pháp rời khỏi nơi này, cứ lặp đi lặp lại?”.
"Không sai, đúng là như vậy."
A Nam mặt không chút thay đổi nói.
"Vậy làm sao anh biết bản thân đã trải qua tất cả những chuyện này, nếu anh mất hết ký ức, vậy theo lý mà nói anh không thể biết bản thân mình sẽ sống lại tại phòng 101 mới đúng"
Đồng Thiên hỏi.
A Nam nói: "Tôi sẽ ở phòng 102 bên cạnh ghi lại một ít kinh nghiệm của mình, điều kiện tiên quyết là tôi có thể thuận lợi trở về, vì không phải lần nào cũng thuận lợi như vậy, phần lớn thời gian tôi rời khỏi phòng 101 tìm đường ra đều sẽ chết, hơn nữa xác suất rất lớn."
"Nhưng thời gian lại có thể biến chuyện xác suất nhỏ này thành chuyện xác suất lớn, phòng số 102 ghi lại trải nghiệm sau khi tôi sống sót trở về."
"Tại sao không ghi lại trong phòng 101, như vậy mỗi khi trở về anh đều có thể biết được."
Đồng Thiến nói.
"Mỗi lần tôi chết, tất cả mọi thứ trong phòng 101 sẽ trở lại như ban đầu, bao gồm cả hồ sơ tôi để lại cũng sẽ bị xóa, tôi chỉ có thể ghi lại trong phòng khác."
A Nam nói.
Dương Gian nói.
"Anh bị nhốt ở nơi này bao lâu rồi, nếu có người khác xuất hiện chỗ này, như vậy anh hoàn toàn có thể biết được thời gian bên ngoài rốt cuộc đã trôi qua bao lâu từ miệng của họ."
"Nếu tính từ thời gian hiện tại của các cậu, ít nhất tôi đã bị nhốt nơi này tám mươi hai năm."
A Nam nói.
Đó là một con số khiến người khác cảm thấy thật tuyệt vọng.
Tám mươi hai năm.
Quá dài, quả thực không dám tưởng tượng một người ở nơi lệ quỷ quái lại chết đi rồi sống lại, đằng đẵng suốt tám mươi hai năm.
"Cho nên anh là người thời Dân Quốc."
Ánh mắt Dương Gian híp lại.
"Đúng vậy."
A Nam nói.
"Khi đó tôi là sinh viên đại học, tôi tham gia một cuộc biểu tình trên đường phố.."
A Nam nói.
"Vậy Hương Lan là ai?"
A Nam đáp: "Cô ấy cũng là một người đã vào đây cùng với tôi, cô ấy cũng giống như tôi có thể sống đi sống lại nhiều lần, phòng của cô ấy là 701, tôi và cô ấy cũng chỉ tình cờ gặp được nhau."
"Gian phòng có con số mở đầu có thể làm cho mọi người sống lại nhiều lần?".
Dương Gian chú ý đến con số này.
A Nam là 101, Hương Lan là 701.
Nói cách khác, vẫn còn có phòng 201,301,401... giống thế này.
Chẳng trách hắn nói ở đây không chỉ có một mình hắn.
Mà sau đó A Nam lại nói: "Không phải lần nào cũng có thể sống lại thành công, đôi khi sẽ thất bại, trước kia tôi gặp được một số người ở những gian phòng khác nhưng sau này những người đó không còn xuất hiện, trong gian phòng kia ẩn giấu quá nhiều nguy hiểm, quá kinh khủng, có một số lệ quỷ giết chết cậu xong sẽ khiến cậu không thể sống lại được nữa."
"Hương Lan chính là trường hợp như vậy, cô ấy đã chết, không thể sống lại nữa, tôi không tìm thấy cô ấy ở trong phòng 701 nữa."
"Thì ra là như vậy."
Sắc mặt Dương Gian hơi động: "Tạm thời tôi sẽ tin tưởng những lời anh vừa nói, còn có đúng như những gì anh nói hay không thì cần phải kiểm, đừng nói với tôi là nơi này cũng chỉ có một mình anh liên tiếp sống lại suốt tám mươi hai năm, không có người sống sót khác sao?"
"Có"
A Nam vô cùng chắc chắn nói.
"Cậu muốn gặp những người khác sao?"
Dương Gian nói: "Đương nhiên rồi, nếu có thể."
"Cậu giao cái đầu kia cho tôi, tôi dẫn cậu đi."
A Nam nói.
Dương Gian không nói hai lời, nhặt đầu cô gái trên mặt đất kia lên sau đó liền ném qua.
Nếu đối phương đã không giở trò, vậy hắn cũng tuân thủ lời hứa.
A Nam ôm lấy, nhìn một chút, xoay người nói: "Các cậu đi theo tôi, thế nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở mấy người một câu, nếu có chết ở trên đường thì cũng đừng trách tôi, nơi này có rất nhiều lệ quỷ."
"Yên tâm, chúng tôi không dễ chết như vậy."
Dương Gian nói.
"Vậy thì tốt rồi."
A Nam ôm đầu người chết, dần dần đi ra khỏi nhà hàng.
Dương Gian cũng không sợ hãi, hắn lập tức đi theo, sau đó ý bảo Lý Dương cùng Đồng Thiến đi theo phía sau mình, nếu có nguy hiểm mình có thể ứng đối trước tiên.
"Nếu mà hắn giở trò, lập tức ra tay giết chết hắn."
Hắn nhìn chằm chằm A Nam ở phía trước, trong lòng có suy nghĩ như vậy.
"Chú ý chung quanh, cẩn thận nguy hiểm."
Lý Dương hạ thấp giọng rồi nói.