Lúc này, vẻ mặt của Lý Dương vẫn bình tĩnh như thường, hắn không cảm thấy áp lực lắm.
Trong quá trình đối đầu với linh dị, rõ ràng hắn đã chiếm thế thượng phong.
"Các người ấy thật sự không tầm thường.
Chỉ cần một người cũng có thể chống lại sự xâm chiếm linh dị ở tầng ba."
A Nam nhìn thấy cảnh này cũng có chút kinh ngạc.
Dương Gian nói: "Đừng vui mừng quá sớm.
Thang máy vẫn chưa bị chặn hoàn toàn.
Sự xâm chiếm linh dị vẫn đang diễn ra, lệ quỷ thực sự vẫn chưa xuất hiện."
Vẻ mặt hắn nghiêm nghị, hắn cũng không cảm thấy nhẹ nhõm.
Sức mạnh linh dị của quỷ chặn cửa đúng là rất lợi hại.
Nó có thể chặn cả một căn phòng nhưng sự xâm chiếm của lệ quỷ ở tầng ba cũng khốc liệt không kém.
Một chiếc thang máy linh dị chỉ vừa đi ngang qua đã bị dừng lại.
Vậy thì sự khủng bố đằng sau nó chắc chắn không phải chỉ đơn giản như bây giờ.
"Đến rồi."
Đột nhiên, khuôn mặt Lý Dương sững lại, hắn cảm nhận được điều gì đó.
"Bang!"
Một tiếng va chạm lớn đột nhiên vang lên.
Trong bóng tối bên ngoài thang máy, một thứ gì đó hung dữ và đáng sợ như lao tới và đâm sầm vào thang máy.
Ngay cả quỷ chặn cửa cũng không chặn được loại tác động này hoàn toàn.
Trong nháy mắt, cánh cửa thang máy mới đóng hơn nửa đã bị đập mạnh và rơi xuống một mảnh lớn.
Ngay cả bóng ma mơ hồ ngoài cửa cũng vặn vẹo một lúc rồi biến mất.
Lúc này, ánh sáng cũng đột ngột vụt tắt nhưng nó lại bật sáng trở lại sau khoảng hai giây.
Lúc này, quỷ chặn cửa bị cưỡng bức lùi lại.
Cơ thể của Lý Dương lắc lư và lùi lại vài bước.
Sau đó hắn mở to mắt với vẻ ngạc nhiên.
Sức mạnh linh dị của quỷ chặn cửa đã phát huy mạnh hơn nhiều So với lần đầu hắn điều khiển nó nhưng không ngờ nó cũng không thể ngăn được sự tấn công của con lệ quỷ hung dữ ngoài cửa.
Nhưng nó cũng không hoàn toàn vô dụng.
Mặc dù lệ quỷ ở tầng ba đã trấn áp sức mạnh linh dị của Lý Dương nhưng nó cũng đã bị ngăn lại và không thể xâm nhập vào thang máy.
Tuy nhiên khi Lý Dương vừa lùi lại, những đôi tay xám xịt chết chóc vươn ra từ cửa thang máy.
Những cái tay này nối liền với bóng tối, cố gắng mở cửa thang máy một lần nữa.
Lần này, tốc độ xâm chiếm thậm chí còn nhanh hơn.
Chỉ trong vài giây, cửa thang máy đã mở ra hơn một nửa.
Trong bóng tối, tiếng bước chân lại vang lên.
Bước chân nhanh và gấp gáp.
Lệ quỷ trong bóng tối dường như đang cố gắng tấn công một lần nữa.
Mặt Lý Dương sa sầm, hắn nâng cánh tay gầy guộc nhăn nheo của mình lên.
Đây là lời nguyền điều khiển quỷ chặn cửa, hắn sẽ giải thoát ra lời nguyền này để giải tán lệ quỷ ở bên ngoài.
"Anh không cần phải liều mình như thế này, không đáng"
Lúc này Dương Gian VỖ vai hắn và nói: “Đối kháng với lệ quỷ là một lựa chọn không hề khôn ngoan.
Mặc dù anh điều khiển ba con lệ quỷ nhưng cũng chỉ ở trong trạng thái cân bằng.
Tình trạng của anh sẽ xấu đi nếu anh đối kháng với linh dị trong một thời gian dài.
Thứ bên ngoài dữ như vậy, không cần liều mạng với nó”.
Trong lúc nói chuyện, không biết trong tay hắn có thêm một cây nến đỏ từ khi nào.
"Quỷ nến?"
Đồng Thiến lập tức nhận ra nó.
Dương Gian thắp sáng ngọn nến quỷ màu đỏ rồi nhanh chóng ném nó ra ngoài.
Ngọn nến quỷ đỏ đang cháy, phát ra ánh sáng màu xanh lục ảm đạm.
Lúc này ngọn nến quỷ bay ra theo khe cửa thang máy đang mở.
Ngay khi vừa ném khỏi thang máy, ngọn lửa ngay lập tức bốc lên.
Nó đột nhiên trở nên cực kỳ chói mắt.
Những bàn tay xám xịt đang ôm thang máy ngay lập tức thu vào bóng tối, biến mất sạch sẽ.
Ngay cả bóng tối gần đó cũng bị xua tan.
Lúc này, họ có thể thấy rõ những gì đằng sau những bàn tay chết chóc.
Hóa ra là một đống xác chết.
Những cái xác này xếp chồng lên nhau như một bức tường xác dày, chúng đang cố nhấn chìm thang máy.
Hơn nữa, những cái xác đó đã chết rất lâu nhưng không hề thối rữa, chỉ lộ một cánh tay xám xịt chết chóc ra ngoài.
Không, không chỉ ở gần cửa thang máy.
Bên ngoài thang máy, hàng đống xác chết vẫn tiếp tục đi vào sâu trong bóng tối.
Chỉ cần nhìn thoáng qua số lượng cũng khiến người ta nổi da gà.
Một lối đi hẹp đã được tạo ra ở giữa những cái xác.
Lối đi đó chỉ đủ cho một người đi bộ.
Ngọn nến quỷ tiếp tục bay trong không khí.
Tốc độ cháy của nó nhanh đến kinh ngạc, chưa chạm đất mà nó đã cháy gần hết một nửa.
Ngọn lửa lan rộng như một quả cầu lửa đang nổ.
Xung quanh có quá nhiều sinh vật linh dị.
Không, phải nói là quá kinh hãi.
Không biết bao nhiêu nguy hiểm ẩn chứa trong những xác chết chất đống.
Trong môi trường này, những ngọn nến quỷ chỉ có thể liều mạng cháy, giải phóng tất cả ánh sáng để chống lại bóng tối và nguy hiểm ở nơi đây.
Khi ánh sáng của ngọn nến quỷ lan rộng đến đỉnh điểm.
Mọi người trong thang máy đều nhìn thấy.
Trên con đường duy nhất còn lại giữa những xác chết chất đống, một bóng người đứng đó, bất động một cách kỳ lạ.
Lúc này, ngọn nến quỷ sắp rơi xuống đất.
Ngọn lửa chỉ chiếu sáng phần thân dưới của lệ quỷ.
Đó là một chiếc quần dài cũ nát, dưới ống quần lộ ra một đôi bàn chân.
Bàn chân cũng có màu xám lạnh và chết chóc giống màu của những xác chết xung quanh những móng tay lại đen, tỏa ra một mùi kỳ lạ khó tả.
Lệ quỷ lùi lại một bước.
Ngọn lửa của ngọn nến quỷ bắt đầu tàn nhanh chóng, sau khi lăn lộn trên mặt đất thì hoàn toàn cháy hết và vụt tắt.
"Trong hoàn cảnh này, một ngọn nến quỷ cháy hết mà chỉ có thể khiến cho lệ quỷ lùi lại một bước sao?"
Trên mặt Đồng Thiến lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
"Không, nó cũng chặn lại đòn tấn công thứ hai của lệ quỷ"
Dương Gian lạnh lùng nhìn lệ quỷ trong bóng tối.