Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2674 - Chương 2674: Lộ Phí

Chương 2674: Lộ Phí

Tầm nhìn của mắt quỷ bị bóp méo.

Hắn chỉ có thể nhìn thấy hình bóng mờ ảo ẩn trong bóng tối chứ không thể nhìn thấy hình dáng của lệ quỷ.

Sự can thiệp linh dị quá nghiêm trọng.

Điều đó cho thấy lệ quỷ này thực sự đáng gờm đến khó tin.

"Thang máy hoạt động lại rồi."

A Nam nói.

Đốt nến quỷ không phải không có tác dụng.

Nó chặn lệ quỷ bên ngoài, xua tan ảnh hưởng của linh dị, làm cho thang máy trở lại bình thường.

Đương nhiên, loại bình thường này cũng không phải bình thường Bởi vì trong thang máy đều có quỷ nhưng so với những thứ bên ngoài, quỷ trong thang máy đáng yêu hơn rất nhiều.

Tiếng ong ong vang lên, đèn trong thang máy sáng lại bình thường và thang máy tiếp tục đi xuống dưới.

Bóng tối bên ngoài cũng bao trùm đến đây, Đồng thời tiếng bước chân giòn giã lại vang lên trong bóng tối.

Tốc độ rất nhanh, nó đang lao về phía mọi người trong thang máy.

"Liệu có kịp không?"

Lý Dương nheo mắt nhìn cánh cửa thang máy trước mặt.

Nếu đổi một ngọn nến quỷ để họ an toàn đi qua nơi này thì rất đáng giá.

Không phải họ sợ, chỉ là chiến đấu chống lại loại lệ quỷ này quá mạo hiểm.

Nếu thắng thì cũng không giết được đối thủ, thua thì sẽ bị thiệt hại rất nhiều.

Sự lựa chọn của Dương Gian không sai.

Lựa chọn trả giá thấp nhất để đổi lấy an toàn.

"Nếu không kịp, hãy ném thêm một ngọn nến quỷ đi."

Lúc này, Dương Gian lấy ra một ngọn nến khác, cũng có màu đỏ.

"Cứ tiếp tục tiêu tốn như này thì lỗ lắm."

Đồng Thiến nói: “Tôi có thể chống lại thứ đó."

Dương Gian nói một cách lý trí: “Không cần thiết, chúng ta chỉ đi ngang qua, để lại một chút tiền đi đường cũng được, Đừng liều mạng, đây là khách sạn Caesar, không phải bên ngoài.

Chúng ta không cần thiết phải hạn chế lệ quỷ, hiểu không?"

Đồng Thiến im lặng.

Một vụ va chạm lại xảy ra vào giây tiếp theo.

Lần này, thang máy dường như đã rời khỏi phạm vi của tầng ba.

Họ nghe thấy tiếng động lớn trên đầu.

Thang máy rung lắc dữ dội mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không dừng lại.

Nó vẫn trong trạng thái đi xuống.

"Thành công, chúng ta đã vượt qua tầng ba thành công rồi."

Lúc này A Nam mới thở phào nhẹ nhõm.

Dương Gian nhìn hắn và nói: "Tầng ba nguy hiểm như thế, vậy mỗi lần anh làm như nào để đi thang máy qua tầng ba này?"

"May mắn."

A Nam nói: “Không phải lần nào đi qua tầng ba cũng bị lệ quỷ dừng thang máy.

Có khi nó ở xa, nhắm vào thang máy thì thang máy đã đi qua tầng này rồi, lệ quỷ chỉ kịp vồ lấy không khí thôi."

"Đương nhiên là có may mắn nhưng không phải lần nào cũng như vậy đúng không.

Anh không định giải thích với tôi à?"

Dương Gian tiếp tục hỏi.

A Nam không nói, hắn chỉ duỗi ba ngón tay ra rồi từ từ đặt lên ba vết máu đã khô trên cửa thang máy.

Ngón tay và vết máu chồng lên nhau một cách hoàn hảo.

"Lời giải thích này đã đủ chưa?"

A Nam nói.

Rõ ràng không phải lần nào hắn cũng gặp may, hắn cũng đã từng chết ở đây.

Vài vết máu trong thang máy là dấu vết mà A Nam đã để lại.

Tức là sau một lần sống lại nào đó, A Nam đã tiến vào thang máy và lại chết ở đây.

Tuy nhiên hắn đã mất ký ức về lần đó.

Những dấu vết thì vẫn còn đó, đây là bằng chứng rõ ràng nhất.

"Thì ra là vậy, dấu vết này được lưu lại từ những lần hồi sinh trước của anh.

Nhưng anh quan sát kỹ thật, dấu vết nhỏ như thế này cũng có thể để ý thấy”.

Dương Gian quan sát dấu vết.

Nó đã tồn tại ít nhất một tháng.

A Nam nói:

"Một người có cái đầu bình thường chết đi sống lại ở đây nhiều lần, hoặc chết hoặc trưởng thành.

Lần này tôi gặp may.

Tôi đến phòng 102 và lấy được rất nhiều thông tin tình báo lúc trước.

Từ đó có được rất nhiều manh mối hữu ích nên tôi biết được rất nhiều điều và trưởng thành nhanh trong hoàn cảnh này."

"Tôi hy vọng những gì anh nói đều là thật".

Dương Gian tạm thời gạt bỏ mọi sự nghi ngờ với A Nam.

Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn tràn đầy ngờ vực.

Thang máy cũ vẫn tiếp tục chạy, nó phát ra đủ thứ tiếng động lạ.

Thang máy thỉnh thoảng lắc lư, va vào thứ gì đó và phát ra tiếng ồn.

Đèn trong thang máy thường xuyên tắt nhưng dù thế nào thì sau khi rời khỏi lầu ba cũng không còn nguy hiểm nữa.

Trên đường đi xuống khá bình yên.

Chỉ là tốc độ đi xuống hơi chậm.

Bình thường, thang máy sẽ mất tối đa bốn đến năm giây để vượt qua một tầng nhưng bây giờ họ đã ở trong thang máy ít nhất mười phút.

"Có thứ gì đó rơi từ trên cao xuống"

Đột nhiên, Đồng Thiến lùi lại một bước, hắn nhìn thấy một thứ gì đó đang buông thõng xuống.

Sau khi nhìn rõ ràng, Đồng Thiến mới phát hiện ra đó là một cái đầu với mái tóc đen dài.

Trên tóc dính đầy màu đen đặc, có mùi thi thể thối rữa, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

Thời gian trôi qua, ngày càng nhiều tóc rủ xuống từ trần nhà trong thang máy, giống như một tấm lưới lớn màu đen gió thổi không lọt đang cố gắng bao phủ họ.

"Cọt kẹt, khanh khách."

Đồng thời, có một âm thanh kỳ lạ phát ra từ trên đỉnh đầu, giống như tiếng hét khi ai đó phải chịu đau đớn dằn vặt, lại giống như tiếng xương va vào nhau khi chân tay xoắn lại.

Cùng lúc những âm thanh này xuất hiện, mọi người đều cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đang bò trên trần nhà.

Bình Luận (0)
Comment