Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2676 - Chương 2676: Người Sống Sót

Chương 2676: Người sống Sót

Dương Gian không nói, chỉ đang quan sát tình hình xung quanh.

Chẳng bao lâu, A Nam dừng lại trước cửa của một căn phòng.

Cửa phòng này dính máu đỏ rất dễ thấy.

Trước cửa phòng còn có một cái bát sứ Bát sứ đựng đầy những mảnh giấy đen tro, dường như nó sẽ đóng một vai trò đặc biệt vào thời điểm quan trọng.

"Hiện tại đây là căn phòng an toàn nhất trên tầng bốn"

Trước khi vào phòng, A Nam không gõ cửa mà duỗi tay vỗ ba cái.

Đây có lẽ là một ám hiệu.

Ngay sau đó, cánh cửa phòng mở ra.

Người mở cửa là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt già nua.

Người đàn ông trung niên này đảo mắt đầy cảnh giác.

"Bang!"

Giây tiếp theo, cánh cửa mạnh mẽ đóng lại.

"Không biết sống chết."

Dương Gian không chút do dự nhấc chân đá, hắn đá tung cánh cửa vừa đóng lại.

"Nhìn thấy có người mà còn đóng cửa, rất cẩn thận."

Dương Gian sải bước vào.

Dương Gian trực tiếp đá văng cửa phòng, đi vào căn phòng không có biển số phòng này.

Đây là một gian phòng có không gian rất lớn, hơn nữa còn có không ít người trốn trong căn phòng này, chỉ là đảo mắt một lượt, hắn lập tức phát hiện có ba người đang đứng ở vị trí khác, vừa cảnh giác mà còn thù địch nhìn vào mình, chỉ là họ ăn mặc rất đặc biệt, đều mang những đặc điểm của từng thời đại khác nhau.

Người đàn ông trung niên với khuôn mặt già nua đã ra mở cửa kia giống như một lão nông, đi giày vải, xắn ống quần, da ngăm đen, hình thể tương đối gầy.

Mà ở phía đối diện là một người đàn ông trẻ tuổi, hắn mặc âu phục, chỉ là phong cách của bộ âu phục đó tương đối cũ, giống như của thập niên tám mươi chín mươi.

Người cuối cùng là một người phụ nữ mặc váy liền, trên đầu đeo băng đô, một đầu tóc ngắn được chải chuốt gọn gàng, xem ra cũng không giống người hiện tại.

"Đừng căng thẳng, cậu ta tên là Dương Gian, hai người còn lại là đồng đội của cậu ta, họ là người từ ngoài đi vào nơi này, tạm thời vẫn chưa phải kẻ thù của chúng ta".

Lúc này, A Nam mới nhanh chóng đi vào, hắn vội vàng giải thích, để tránh cho hai bên đột nhiên động thủ.

Nghe hắn nói như vậy, biểu cảm trên gương mặt của ba người kia mới buông lỏng một chút, nhưng họ vẫn ngờ vực đánh giá Dương Gian như trước.

"Anh chắc chắn hắn là người đi từ bên ngoài vào chứ không phải là một con lệ quỷ sao? Vừa rồi hắn đá một cái là cánh cửa kia đã văng, người sống đầu có làm được việc này."

Người nói chuyện chính là người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục kia, trên mặt hắn vẫn tràn ngập cảnh giác, không tin tưởng Dương Giang Phải sinh tồn ở chỗ này, đến bản thân mình còn không tin được, chứ đừng nói là tin tưởng người khác.

Sở dĩ họ tụ lại cùng một chỗ, bởi vì làm vậy thì khả năng sống sót sẽ cao hơn, hơn nữa không ngừng truyền lại thông tin về nơi này.

Đó là một cách mới để tồn tại.

Tốt hơn là một người cứ chết đi rồi sống lại nhiều lần.

"Hắn là người sống cũng được, là lệ quỷ cũng không quan trọng, ít nhất tôi chưa từng thấy hắn ở chỗ này, hơn nữa trong thông tin của tôi cũng chưa từng nhắc đến người nào có tên là Dương Gian, nói không chừng hắn thực sự là người đi từ bên ngoài vào."

Cái người phụ nữ mặc váy liền hoa nhí kia nghiêm túc mà.

Nam tử trung niên với khuôn mặt già nua kia đứng trầm mặc ở một bên, không nói một lời nào.

"Các người cũng bị nhốt ở nơi này giống như A Nam, những người liên tục chết đi và sống lại sao?"

Dương Gian nhíu nhíu mày, lại nhìn chằm chằm vào ba người họ.

"A Nam, đến cả việc này anh cũng nói với họ sao?"

Người thanh niên mặc âu phục kia có chút không vui nói.

A Nam nói: "Muốn hiểu rõ hơn, thoát khỏi ác mộng trên người chúng ta, bất kỳ cơ hội nào cũng không thể bỏ qua, chúng ta trải qua vô số lần sống lại, vô số lần trong quá trình tìm kiếm không gặp được người ngoài, lần này có thể gặp được tôi cảm thấy điều này rất quan trọng."

"Nói rất có lý"

Người phụ nữ đeo băng đô khẽ gật đầu nói.

"Nếu không phải kẻ địch, vậy thì chào hỏi làm quen một chút đi, cậu tên Dương Gian đúng không? Tôi tên Chu Kiến, lần đầu tiên gặp mặt, mong được chỉ giáo nhiều hơn."

Người đàn ông mặc âu phục đi qua, vươn tay nói.

Sắc mặt Dương Gian lạnh lùng, vươn quỷ thủ âm lãnh màu đen ra.

Chu Kiến nhìn thấy bàn tay quỷ dị kia nhất thời sửng sốt một chút, có chút chần chờ không dám vươn tay ra bắt.

Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn mạnh mẽ nặn ra một chút tươi cười, nắm lấy bàn tay lạnh như băng kia.

"Chúng ta không tính là kẻ thù, nhưng cũng không thể tính là bạn bè."

Dương Gian lạnh lùng nói.

"Hiểu rồi."

Chu Kiến nói.

"Ta là Đổng Ngọc Lan, cậu Dương à, chuyện ban nãy thật là có lỗi, chỉ là chúng tôi cảnh giác quá thôi."

Người phụ nữ đeo băng đô mỉm cười áy náy.

Người đàn ông trung niên với khuôn mặt già nua nói: "Tôi tên là Vương Căn Toàn, không có gì đặc biệt, trước đây từng làm ruộng"

Dương Gian nhìn thoáng qua, chỉ nói: "Đồng đội của tôi, Lý Dương, Đồng Thiến."

Lý Dương cùng Đồng Thiến gật đầu tỏ ý chào hỏi.

Tuy rằng đã xã giao một lượt, nhưng thực ra trong lòng họ đều hiểu rõ, hai bên không cùng một loại người, hơn nữa lập trường cũng không rõ ràng, không đáng tin cậy, nếu thật sự xảy ra chút chuyện gì đó, rất có thể đối phương sẽ biến thành địch nhân.

Bình Luận (0)
Comment