Lúc này Dương Gian mới đi vào trong phòng khách, tìm một cái số pha rồi ngồi xuống, sau đó nói với mấy người: "Mục đích của tôi khi tới nơi này cũng chỉ có một, đảm bảo rằng đám lệ quỷ bên trong này sẽ không xuất hiện ở bên ngoài, gây ra sự kiện linh dị, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc này, hết thảy đều dễ nói chuyện"
"Nhưng ngược lại, nếu có ai muốn khiêu chiến điểm mấu chốt này của tôi, vậy thì ngại quá, không cần biết mấy người đặc biệt đến nhường nào, tôi cũng sẽ không tha."
"Lập trường của chúng ta không hề mâu thuẫn, cậu muốn ngăn lệ quỷ ở trong khách sạn Caesar này, mà chúng ta chỉ muốn tìm được một phương pháp chính xác để rời khỏi nơi này"
Chu Kiến đi đến và nói: "Chúng tôi chỉ cần được tự do."
Dương Gian liếc mắt một cái: "Anh bị kẹt ở đây bao lâu rồi?"
"Khoảng sáu mươi năm rồi."
Chu Kiến nói.
“Nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn không tìm được lối thoát ư?"
Dương Gian hỏi.
Chu Kiến nói: "Rất rõ ràng là tôi vẫn chưa thành công, nếu như tôi thành công thì cũng đâu xuất hiện ở chỗ này, dù sao nơi này có quá nhiều nguy hiểm, một khi chết đi sẽ bắt đầu lại từ đầu, biến lại thành người mới vào nơi này, đã là người mới thì sẽ thiếu thông tin, không đủ trưởng thành, tỷ lệ tử vong cao bao nhiêu tôi cũng có thể đoán được."
"A Nam bị nhốt ở nơi này còn lâu hơn, chẳng phải anh ta cũng không rời đi được sao? Thế nhưng lúc này đây tôi lại cảm thấy có một cơ hội, bởi vì lần này bốn người chúng tôi đều tụ lại một chỗ, hơn nữa đã đi tới gian phòng cuối cùng, chỉ cần tìm được đường rời khỏi nơi này, bốn người chúng ta đều có thể lấy lại tự do"
Lúc này hắn vô cùng tự tin, cảm thấy mấy chục năm ở đây thì đây là lần đến gần với cửa ra nhất.
Lần sau sống lại chắc chắn sẽ không có được may mắn thế này, có thể thuận lợi thoát khỏi mê cung của vô số hành lang kia, thuận lợi rời khỏi khách sạn Caesar này.
"Nhóm của các người cũng đông, nhiều thời gian như vậy cũng đủ để tìm được một con đường rời khỏi nơi này, nhưng các người vẫn ở lại nơi này như cũ, tôi thấy chuyện này rất không bình thường"
Dương Gian lãnh đạm nói.
"Cậu muốn nói cái gì?"
Người phụ nữ tên Đổng Ngọc Lan kia cũng tiến lại gần, còn thêm mấy phần tò mò cùng nghi hoặc.
Dương Gian nói.
"Nói không chừng có thể mấy lần trước mấy người đã có ghi chép mấy lần về việc thành công rời khỏi nơi này, chỉ là bản thân các người quá mức đặc thù, không thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, có lẽ sau khi mấy người rời khỏi nơi này thì sẽ chết ngay tức khắc, sau đó lại trở về phòng phục sinh của mấy người"
"Mà sau khi sống lại, mấy người lại quên mất việc mình đã từng thành công rời khỏi đây, lại biến thành một người mới, cẩn thận mò mẫm ở nơi này."
"Phỏng đoán kinh người."
Ánh mắt A Nam hơi híp lại, thần sắc có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Người này đúng là không tầm thường.
Chỉ cần hai ba câu đã nói ra một kết quả không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa kết quả này rất có thể là sự thật.
Nhất thời, ba người còn lại đều trầm mặc.
"Suy đoán của cậu rất thú vị, về cơ bản là không chê vào đâu được, bởi vì tôi không tìm được chứng cớ để phản bác cậu, nếu thực sự giống như cậu nói, sau khi rời khỏi nơi này chúng tôi đều sẽ chết, vậy chỉ cần chúng ta không ý thức được điểm này thì không có cách nào lưu lại bất kỳ tin tức nào để chứng minh chúng ta từng rời đi."
Đổng Ngọc Lan hít sâu một hơi, cô đang cố gắng bình tĩnh lại, tự nhủ xem kết quả này có phải là sự thật hay không.
Nếu đó là sự thật, quả thực là tuyệt vọng.
"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy."
Chu Kiến nhìn chằm chằm Dương Gian hỏi.
Dương Gian cười lạnh nói: "Bởi vì tôi tin mấy người chắc chắn không phải vô cớ mà xuất hiện khách sạn Caesar, tôi nghĩ mấy người đã bị người nào đó bắt cóc sau đó ném vào trong khách sạn Caesar, cho nên việc mấy người xuất hiện ở chỗ này không phải là ngẫu nhiên, mà là tất yếu."
"Các người đã bị kẻ nào đó theo dõi, họ nhìn thấy một số đặc điểm nào đó trên người mấy người, hoặc là tiềm lực cho nên mới thẳng tay ném mấy người vào trong này, để mấy người phải chịu loại nguyền rủa không ngừng hồi sinh này, sao đó không ngừng quanh quẩn ở đây, tiếp xúc cùng với lệ quỷ"
"Tạm thời tôi vẫn không biết mục đích của họ là gì, nhưng tôi có lý do để tin tưởng, nếu như mấy người là người được chọn, như vậy chắc chắn họ sẽ không để cho mấy người rời khỏi nơi này một cách dễ dàng."
"Nếu như tìm được lối ra mà dùng được, vậy trong mấy chục năm trời này các người đã sớm tìm được lối ra rồi chạy trốn rồi, sao có thể ở lại nơi này chứ, cho nên lời giải thích duy nhất cho việc này chính là, ngay khi vừa bước ra khỏi nơi này, đại khái là các người sẽ chết ngay tức khắc, hoặc là sở dĩ các người có thể sống lại liên tục là vì trên cơ thể mấy người đã dính một loại nguyền rủa nào đó."
"Mà mặc dù loại nguyền rủa này có thể giúp các người sống lại liên tục trong một gian phòng ở chỗ này, nhưng cũng phải trả một cái giá."
Lão nông tên Vương Căn Toàn kia cất miệng nói: "Có lẽ cái giá phải trả chính là mãi mãi không có cách nào để rời khỏi nơi này."
"Tôi không tin, tôi tuyệt đối không tin một kết quả như vậy, tất cả chỉ là suy đoán của cậu mà thôi, không có chứng cứ."
Chu Kiến lập tức gầm nhẹ một câu, tâm tình có chút kích động.